Bến Cũ
Biển xanh một màu trôi vô tận,
Ta ngắm nhìn nàng chợt bâng khuâng.
Mênh mong một cõi trời bát ngát,
Riêng ta một bóng thoáng xa dần.
Cát trắng dịu dàng nghe biển nói
Bước tới nơi đây dạ bồi hồi.
Bến xưa thuyền cũ giờ không đậu?
Trông bóng thuyền về mỏi mắt thôi!
Đăng nhập để theo dõi chuyên mục này
Người theo dõi
0
1 Bình luận
Recommended Comments