Tập thơ: Gặp lại tuổi 20 (từ bài 21 đến bài 25)
21. TẤM HUÂN CHƯƠNG CUỘC ĐỜI
Kính tặng vợ !
A. KHÚC BI
Buồn tình, thương tấm huân chương
Treo lên vợ giận, biết đường nào xoay
Mười năm - đâu phải một ngày
Bom rơi đạn nổ, xương dày, máu vơi…
Vậy mà :
Treo lên, họ cũng cười
Dấu đi ai biết một đời truân chiên..
Thôi đành – Tủ nhỏ - Chưng nghiêng
Buồn-Vui, thành nỗi niềm riêng
Khép hờ !
B. KHÚC TRÁNG
Tấm huân chương
Năm Một-Chín-Bảy-Lăm
Khắc dấu một thời trận mạc
Cha đã đổi bằng tuổi thanh xuân
Không để lấy những lầu son gác tía ...
Tấm huân chương
Năm Một-Chín-Bảy-Lăm
Được khắc bằng xương bằng máu ...
Cha nhận được sau bao trận đánh
Không để lấy ánh hào quang vào đời ...
Tấm huân chương
Năm Một-Chín-Bảy-Lăm
Không đổi được áo cơm cho con thời hậu chiến
Mẹ rất buồn... nên tóc cha sớm bạc
Thương các con chưa bằng chị, bằng anh
Tấm huân chương
Năm Một-Chín-Bảy-Lăm
Từng lặng lẽ, âm thầm, ẩn sau tủ nhỏ
Là nội lực cho cha vượt khó
Hướng về tương lai ...
Và ..
Năm 2000 đến thật rồi kia !
Con chợt thấy trên ngực cha lấp lánh
Tấm huân chương cuộc đời
Được sơn lại bằng mồ hôi, nước mắt
Bằng trái tim kiêu hãnh làm người ...
Tấm huân chương
Năm Một-Chín-Bảy-Lăm
Cha lại tự hào đeo lên trước ngực
Con cứ cười ...
Nhưng mẹ thầm lau nước mắt
Nhớ một thời khốn khó sau lưng ...
Ôi, những tấm huân chương ..
Sẽ mãi mãi chói ngời cùng năm tháng
Con sẽ nhận ra dáng hình
Một thời oanh liệt
Cha từng dấu sâu dưới đáy balô ...
Hà nội 01/2000
22. LÀNG HÀ NỘI
Hoàng hôn qua sông Tô
Chiều buông xuống làn sương quần tụ
Trong khói lam, bàn chân anh bỡ ngỡ
đặt lên đất Trung - Hoà.
Làng.
Những ý niệm về không gian, thời gian
Hơi ấm toả dọc dài theo lối ngõ
Những mái nhà hiền như ý Phật
Cong cong tựa cánh cung thần
Dương trên thành quách rêu phong.
Giọt mưa nghìn năm xói mòn tượng đá
Để làng cứ sinh sôi
Để con cháu đời đời quần tụ ..
Anh đi trên những con đường nhỏ xinh
Viên gạch nào là nơi bắt đầu một tình yêu đôi lứa ?
Nơi ông bà ta xưa đưa nhau về nhóm lửa
Lựa gió, tìm phương dựng nhà
Để tháng năm đi qua
Để tình yêu sinh sôi
Để con đường làng cứ rộng dài thêm mãi
Để bây giờ anh đi tìm em
Lắt léo sau bao ngõ đẹp
Bâng khuâng những ý niệm về làng ..
Làng.
Võng nhà ai kẽo kẹt gần xa
Lích chích, lanh chanh, tiếng gà gọi mẹ
Tiếng bước chân trâu gõ đều trên nền gạch
Đủng đỉnh về cuối ngõ sâu ?
Tường nhà ai vôi mới trắng tinh ?
Hàng cau đang trổ buồng chạm ngõ !
Ngọn trầu xanh chờm qua vách dậu ?
Cô bé nhà bên đang thêu hoa,
Cho chiếc áo cưới đợi ngày lửa thắm !
ánh trăng tơ non mơn mởn giữa trời ?
Làng ơi !
Sân đình, bến nước, cây đa
Bờ tre ngọn gió la đà tiếng ru
Vẳng nghe tiếng hạc hoang sơ
Vỗ từ đất, thuở xa xưa .. hãy còn ?
Làng ơi !
Bóngthời gian đổ dưới sân
Bóng lang sau mỗi hừng đông xanh rì
Cánh chim nhớ tổ tìm về
Làng như một tấm nôi ru .. trọn đời !
Hà nội tháng 10/1980
23. QUA PHỐ NHÀ EM
Một lần đi qua phố Nam Ngư
Chợt gặp em từ trên gác nhỏ
Đôi tay mềm đang hong nắng
Những sợi len xanh như sắc biếc
mùa thu !
Em chẳng biết đâu,
Anh thoáng thấy nụ cười
Nở từ trên ban công ấy
Ôi, nụ cười như bao giờ cũng vậy
Một bông hồng chúm chím
vành môi !
Phố nhà em, từ đó em ơi,
Cứ xẻ thẳng
vào tim anh
Rạo rực !
Hà nội. 1980
24. KHÔNG NGỦ
Anh thương quá đôi tay
Đôi tay đêm qua không ngủ được
Đặt lên trán, thấy người yêu thao thức
Đôi tay thì thầm trong đêm ..
Anh thương quá đôi tay
Đôi tay đêm qua không ngủ yên
Đặt lên ngực, nghe trái tim thầm nhắc
Ngủ ngoan hỡi đôi tay xinh ..
Hà nội 4/10/1980
25. GIỌT SƯƠNG HỒNG
Tặng M.H
Ta đã lạc vào lòng Hà nội
Hai mươi năm...
Sao chẳng lạc vào nhau
Để đến khi tóc bạc nửa mái đầu
Chân lạc lối...
Góc vườn xưa, chợt hiểu :
Vẫn còn nửa mùa xuân thầm đợi
Mặt trời lên thức gọi giọt sương hồng
Cho ta soi vào năm tháng cũ
Thấy thời gian không dễ phủ mờ
Dẫu kỷ niệm chôn dầy
Như thực, như hư ...
Ta đã lạc vào lòng Hà nội
Hai mươi năm...
Sao đến tận bây giờ
Khi hai ta chỉ còn hai nửa
Bóng dẫu lạc vào nhau,
Đến nghìn lần
Cũng không thể
Đến được với mùa xuân ...
Thôi đành,
Ta ngắm giọt sương hồng
Qua lăng kính để vẹn nguyên
Kỷ niệm !
Hà nội 17/02/1998.
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.