Tập thơ: Gặp lại tuổi 20 (từ bài 26 đến bài 30)
26. NỬA ĐÊM
Nửa đêm tỉnh giấc chiêm bao
Ngỡ là ta đã lạc vào thiên thai
Suối mơ, hò hẹn trúc mai
Tàn trăng nào có bóng ai bên mình ?
Lặng tờ
Tích tắc
Con tim ..
Mà nghe như vỡ trăm nhìn mảnh tơ
Thì ra chốn ấy - vườn xưa
Trúc mai đã thắm, ý thơ đã nồng ..
Trách sao, sao trách nỗi lòng ?
Nửa đêm ngắm giọt sương hồng - sao Em ??
Hà nội. 10/07/1998
27. TÀ LƯƠNG (*)
Tà Lương, một ngày không tính bằng một ngày
Chỉ được tính bằng những lần đang thức
Bom B.52 không chia thành khoảng cách
Mặt đất này - nơi nào cũng như nhau !
Mặt đất này - nơi nào cũng như nhau
Chứa chất nổ để gầm rung tiếng pháo !
A-lưới:1972
------------------
(*) : Tà Lương là một sân bay dã chiến nhỏ ta chiếm được ở tay nam Huế năm 1972 và đã bố trí một trận địa pháo 122ly để uy hiếp địch ở Huế. Mỹ, Nguỵ đã dùng B.52, pháp hạm ngoài khơi liên tục đánh vào trận địa của ta, nhưng suốt chiến dịc 1972, pháo ta vẫn gầm lên nhả đạn.
28. CÁI HẦM TRÊN ĐÈO
Kính tặng các chiến sĩ công binh trên đèo M.
Cái hầm chênh vênh
Trên đèo chênh vênh
Của ba chiến sĩ
Mở đường công binh
Chiều khi tắt nắng
Hầm là buồng tim
Nối liền mạch máu
Đường xe ra vào
Nằm dưới tầm bom
B.52 dội
Nát đường, đổ núi
Hầm vẫn trơ trơ
Đêm đêm xe đi
Ngược lên vách núi
Một đốm lửa hồng
Vẫn loà sáng chói
Một đốm lửa hồng
Ba trái tim trần
Trên đèo là một
Làm thành buồng tim
Kiên cường bất khuất
Sáng sáng mưa bom
Chiều chiều bão đạn
Đêm đêm pháo sáng
Hầm vẫn bám đường
Ơi cái hầm yêu
Trên đèo dũng cảm
Đứng cùng năm tháng
Chấp cả đạn bom
Đường vắt chênh vênh
Nhưng hầm bám chặt
Như tim và óc
Của người công binh !
Dốc Mèo-Tây Huế, ngày 22/4/1972.
29. THỜI GIAN
" Thời gian có và không, thấy được và không thấy được .."
Chỉ khi lòng người trắc ẩn, thời gian mới hiện hữu .."!
Mẹ đếm thời gian
Bằng mũi chỉ đường kim
Cha đếm thời gian
Bằng đường cày, nhát cuốc
Em đếm thời gian
Bằng mỗi lần đón tết
Anh đếm thời gian
Bằng những cánh diều ..
Anh và Em,
Ta đã có một thời
Sống đẹp như giấc mộng
Em là chị Hằng
Anh là chú Cuội
Chị Hằng hiền như cô Tấm ngày xưa
Chú Cuội thật hơn Chú Cuội bây giờ !
Rồi anh ra đi
Mẹ đếm thời gian bằng từng sợi tóc bạc mòn
Cha đếm thời gian
Bằng vết nhăn trên trán
Em đếm thời gian
Bằng tiếng đêm mọt gặm
Anh đếm thời gian
Bằng những cánh rừng ..
Ôi,
Những cánh rừng thăm thẳm đại ngàn
Nhói đau, trụi lá,
Những cánh rừng bạn bè ta nằm lại
Khi tuổi xuân chưa đếm hết đốt tay !
Mẹ đếm thời gian
Bằng sợi nắng chiều phai
Cha đếm thời gian
Bằng chiều cao bóng núi
Em đếm thời gian
Bằng cánh hoa ép lại
Anh đếm thời gian
Bằng lý tưởng đời mình !
Thời gian, thời gian,
Em nhận được những gì ?
Chỉ còn lại những ngày giỗ kỵ
Anh lặng lẽ không về
Mẹ khóc,
Hỏi thời gian đi đâu ?
Thời gian đi xa, đi xa,
rất xa ..!
Nước măt cha chảy vào tâm khảm
Bình rượu sầu không làm vơi nỗi nhớ
Anh không về,
Cha càng thương em, thương em ..
Thời gian, thời gian ..
Em nhận được những gì ?
Chỉ còn lại những ngày giỗ kỵ
Mẹ cha đã qui về cõi phật
Chỉ còn lại Trường Sơn xanh
Trường Sơn sớm nắng, chiều mưa
Trường Sơn nơi ấy anh chờ mãi Em !
Quảng trị, tháng 3/1990
30. NHỚ MỘT THỜI
Tôi thắp lên thơ tôi một nén hương
Để nhớ về một thời xa lắm lắm
Cái thời vợ tôi sấp mặt sau quầy gạo
Cái thời cha tôi khuỵnh chân trước hàng bia hơi
Cái thời mẹ tôi lo tích cóp đủ thứ trên đời
Cái thời tôi được chia từng chiếc nan hoa xe đạp ...
Tôi thắp lên thơ tôi một nén hương
Để vấn lỗi trước gia tiên về một thời bất hiếu
Con cháu quên cả việc đèn nhang hương khói
Trước vong linh tông tổ nghìn đời !
Tôi thắp lên thơ tôi một nén trầm
Để nhớ về bao đồng đội
Họ đã sống một thời sáng choang quả cảm
Không sợ đói nghèo
Chỉ sợ không được đi đánh giặc
Chiến trường hơn mọi bài ca !
Tôi thắp lên thơ tôi .. chút xót xa
Để kiêu hãnh nhìn về phía trước
Chẳng có gì mà nhân dân ta không làm được
Hãy lắng nghe tiếng vọng của nghìn đời !
Hà nội 12/1989.
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.