Jump to content
  • entries
    6
  • comments
    0
  • views
    8.959

Em dự đám cưới anh nhé!

thuytrang200880

719 views

Ra trường, cầm bằng cấp trong tay tôi chẳng nghĩ mình có thể làm gì hơn ngoài việc về một trường cấp 3 nào đó và gắn với nghề gỏ đầu trẻ. Thế nhưng, sự đời lại đâu như ý muốn của riêng ta. Nhỏ bạn thân sống ở thành phố, điện thoại về rủ rê “ lên đây đi, tao kiếm việc cho làm, ở quê chán lắm”. Không biết có phải “kèo thơm” hay không mà nó quyến rũ được tôi thật. Tôi xách ba lô lên thành phố, tất cả mọi thứ đều mới mẽ đối với tôi. Thậm chí con đường từ nhà trọ đến công ty làm, tôi phải nhờ nhỏ bạn chỉ đi chỉ lại 5 lần. Chưa an tâm, tôi biểu nó vẽ lên giấy sơ đồ đoạn đường cho khỏi lạc.

Mới đó mà đã 6 tháng kể từ ngày tôi khăn gối lên thành phố. Con đường đến cơ quan đã thuộc nằm lòng. Những vòng xoay Dân Chủ, Cộng Hòa, ngã bảy, ngã sáu … cũng chẳng làm khó được tôi. Mọi thứ dường như đã đi vào quỹ đạo. Mỗi ngày đến cơ quan tôi được sếp giao cho một laptop để tha hồ truy cập mạng lấy những thông tin phục vụ cho việc kinh doanh, mua bán của công ty. Những thông tin cập nhật được tôi dịch cẩn thận đưa sếp coi sếp đều gật đầu đồng ý. Sếp rất tin tưởng cái tài dịch thuật của tôi nên yêu cầu tôi đảm nhiệm thêm một công ty mà sếp có tham gia thành viên sáng lập. Vậy là tôi phải chạy đi chạy lại hai công ty của sếp để đảm nhận vai trò như một người hỗ trợ tổ chức cho các sự kiện tham gia hội chợ quốc tế của các sếp trong công ty. Công việc càng lúc càng nhiều, có khi mỗi ngày tôi phải chạy long nhong trên tất cả con đường thành phố để lấy vé máy bay, để chứng giấy tờ hợp pháp cho công ty, để mua văn phòng phẩm,…. Công việc của tôi dường như quá tải, bởi tôi không còn là một nhân viên dịch thuật mà giống như một người giúp việc, gọi nôm na là culi, sai đâu đi đó.

Và trong mớ hỗn độn công việc của công ty tôi đã gặp anh giữa phố. Hôm đó tôi đi công chứng giấy tờ cho công ty, thật vô ý tôi bỏ quên cái bóp tiền ở nhà. Trong túi tôi chỉ có mấy tờ bạc lẻ ( do thói quen bỏ bạc lẻ để trả tiền gửi xe) lúc đó, giấy tờ công chứng xong, công chứng viên gọi tên tôi lên nhận giấy tờ đã chứng và thanh toán hóa đơn. Mặt tôi bắt đầu sa sầm lại, tôi lí nhí: “ chị ơi, em không mang đủ tiền, chị chờ em về nhà lấy tiền được không ạ”. Chị công chứng viên hậm hực: “ nhà ở đâu, có xa lắm không?” tôi lắp bắp: “ dạ, ở quận 3” chị công chứng viên quơ xấp giấy công chứng của tôi sang một bên đáp gọn lỏn: “về lấy nhanh lên, lần sau nhớ mang theo tiền”. Tôi định quay ra lấy xe chạy về lấy tiền thì một người thanh niên kêu tôi lại: “Này cô ơi, cô thiếu bao nhiêu tiền, tôi đưa cho khỏi chạy về lấy”. Tôi đứng lại lừng khừng: “dạ thiếu 15.000 đồng”. Anh thanh niên móc túi đưa cho tôi tờ 20.000. Tôi đứng chôn chân chẳng thể bước tới nhận tiền của người lạ. Anh thanh niên hối thúc: “này cô, cầm đi chứ”. Tôi xoa xoa mũi, thấy cay cay: “ cảm ơn anh, anh cho tôi địa chỉ tôi sẽ đến gửi lại tiền cho anh”. Anh thanh niên huơ tay: “thôi khỏi, chẳng có bao nhiêu, coi như tôi giúp cô giữa đường đi”. Nói xong, anh thanh niên đi nhanh ra cửa. Tôi cầm tờ giấy bạc bước nhanh lại cửa phòng công chứng nhận giấy tờ rồi ba chân bốn cẳng chạy ra cửa. Tôi nhìn dáo dác nhưng chẳng thấy anh thanh niên đâu.

Cả buổi chiều hôm đó, tôi cứ ngồi thẫn thờ nhớ lại hình ảnh người thanh niên cho tôi mượn tiền. Nó như cơn gió mát thổi vào lòng người nóng nực giữa trưa hè. Giữa phố thị ồn ả, đua chen, vẫn còn đó một tấm lòng sao trời? Tôi đã tự hỏi bao lần như vậy. Sao anh ta lại giúp mình như vậy kìa. Tôi với tay lấy chiếc gương bé xíu trong ngăn kéo ra xem. Mặt mình có tội nghiệp giống cô bé bán diêm không? Nếu không sao anh ta thương hại. Nhỏ Châu kế toán ngồi đối diện quan sát tôi từ đầu đến cuối, không khỏi ngạc nhiên nhỏ lên tiếng: “ Ê, Vy. Tao hỏi thiệt, hôm nay mày có ăn trúng cái gì không mà từ hồi sáng giờ tao thấy mày cứ ngu ngu ngơ ngơ làm sao đó, hỏng hiểu nổi”. Tôi lại lấy kiếng ra soi lại mình lần nữa. “Bộ hôm nay mặt tao ngu lắm hả?” “ Chứ còn cái gì nữa, mà mày biết giống ai hôn?” – nhỏ Châu úp mở. “ giống ai?” – tôi nhíu mày. “Giống bà Thị nở ngủ qua đêm với Chí Phèo về ngu ngu ngơ ngơ luôn” . “Hứ, đồ quỷ, dám nói tao như vậy hả”. Tôi xách dép đuổi nhỏ Châu chạy náo loạn trong phòng. Cũng may mà hôm nay sếp đi họp cho nên chỉ có 2 đứa tôi ở văn phòng. Nhỏ Châu chạy một lúc mệt, nên phải giơ tay đầu hàng vô điều kiện. Tôi nhanh tay bắt nhỏ khao chầu cơm trưa vì tội dám vu khống khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Một tháng sau, công ty tôi tổ chức event để thu hút các đối tác hợp tác xuất khẩu. Hôm đó, tôi phụ với nhỏ Châu tổ chức tiếp đón khách. Tôi mặc chiếc áo dài màu hồng phấn có đính cườm hình con thiên nga bên ngực áo. Khi tôi dẫn khách vào bàn xong quay ra thì bắt gặp anh thanh niên ở phòng công chứng đang bắt tay với sếp. Mắt tôi bỗng thành chữ O, miệng tôi hình chữ A. Nhỏ Châu đi vô nhìn thấy, vội kéo tay tôi lại sát nhà vệ sinh, khuyên can: “Ê, hôm nay mày làm ơn tỉnh táo dùm tao đi, chứ ngu ngơ giữa trưa hè nóng bức như vầy là coi chừng tao với mày bị sếp xử đẹp đó”. Tôi vẫn chưa nhớ ra là mình định làm gì. “Trời ơi, tỉnh dùm tao đi Vy, tao lạy mày đó”. Nhỏ Châu lắc mạnh tay tôi, tôi giật mình giũ tay nó ra và nạt: “ mày làm gì dạ Châu, tao có bị làm sao đâu”. “Mày tỉnh rồi hả, may quá. Vậy mà mày làm tao sợ gần chết. Hỏng tin, mày vô toilet nhìn vô gương coi, mặt mày kỳ kỳ làm sao đó.” Nhỏ Châu trề môi cả thước ra nói câu đó với tôi. “Thiệt hả?” tôi không tin hỏi lại. “Bộ mặt tao giống nói chơi lắm hả, mày làm ơn đi, hôm nay có event đó không khéo tao với mày bị sếp quần te tua tơi tả luôn đó”. “mày im miệng lại dùm tao đi, ra ngoài tiếp khách kìa” “Mày ổn rồi chứ?”. “Tao đã nói tao có bị làm sao đâu, yên tâm”

Tôi kéo tay nhỏ Châu trở lại dãy bàn tiệc. Tôi cố tình nhìn xung quanh tìm kiếm anh ta, nhưng bặt vô âm tính.

 

* * *

 

Tôi đang loay hoay với mớ hồ sơ chuẩn bị cho chuyến du lịch kết hợp tham gia hội chợ da giày của các sếp thì có tiếng anh thanh niên cất lên.

- Cô ơi, vui lòng cho tôi lấy hồ sơ của giám đốc Nguyễn Vinh đi.

Tôi ngước lên, mắt tôi lại chữ o, miệng tôi lại chữ a.

- Thì ra là anh à? Anh đi lấy hồ sơ cho giám đốc Vinh hả ? Vậy ra anh là nhân viên của chú Vinh à.

- Thì có liên quan gì mà cô hỏi nhiều thế.

- Tôi xin lỗi, vậy chúng ta cũng có dây mơ rễ má với nhau đó chứ.

- Cô nói gì tôi hỏng hiểu.

- Hôm trước anh cho tôi mượn tiền trả phí ở phòng công chứng quận 1, anh nhớ chưa.

- À, thì ra là cô hả. Tôi chẳng để ý chuyện đó làm gì. Cô là nhân viên ở đây à.

- Anh hỏi vậy mà cũng hỏi, tôi ngồi ở đây hỏng phải nhân viên chứ hỏng lẽ là khách hàng.

- Đúng rồi, tôi xin lỗi đã lỡ lời.

- Anh ngồi đợi tôi xíu xiu, tôi soạn hồ sơ cho chú Vinh để anh mang về. À, mà chút tôi gửi anh tiền hôm trước luôn.

- Thôi khỏi cô à, có bao nhiêu đâu mà cô phải trả.

- Vậy anh muốn tôi mắc nợ anh suốt đời à, anh này.

- Thôi cũng được, nếu cô muốn thì tôi nhận, nhưng tôi không có muốn lấy đâu nhe.

- Tùy anh nghĩ, nhưng tôi buộc phải trả tiền cho anh, tôi không thích mang nợ người lạ.

- Cô cũng cố chấp thiệt.

- Anh vừa mới nói cái gì ?

- À, ý tôi là cô nguyên tắc quá, chuyện nhỏ nhặt mà cô cho là to tát

- Đối với anh thì nhỏ, còn đối với tôi thì to. Vậy đi, anh uống nước ngồi chờ.

Tôi lục tung hết mớ hồ sơ mang ra bộ hồ sơ đưa cho anh ta kèm theo tờ giấy bạc 20.000. Anh ta buộc phải nhận tiền. Xong, anh ta ký tên vào biên nhận. Tôi chợp ngay tên anh ta : Lê Phương.

- Vậy ký nhận xong tôi về được rồi phải không cô ?

- Anh vẫn có thể ở lại chơi nếu muốn.

- Dạ thôi, cám ơn cô. À mà cô tên gì, nảy giờ tôi chưa biết tên cô ?

- Vy, gọi là Vy được rồi

- Vy nhưng cái gì Vy ?

- Anh sao nhiều chuyện quá, biết tên còn muốn biết cả chữ đệm nữa hả.

- Thì có thêm chữ đệm cho dễ gọi.

- Chứ tên anh có chữ đệm đâu, biết nói người ta mà hỏng biết nhìn lại mình.

- Ủa ? cô biết tên tôi luôn hả ?

- Ừ, ký tên ghi rành rành hỏng thấy mới lạ.

- Vậy thì cô phải nói cả họ và tên của cô cho tôi nghe mới công bằng, vì cô biết cả họ và tên của tôi.

- Anh đúng là....

- Cám ơn cô đã có lời khen, mà cô vẫn chưa nói tôi biết cô tên họ là chi

- Nguyễn Hoàng Vy, vậy được chưa. Sao người khó ưa vậy mà lại tốt bụng hỏng biết nữa.

- Cô này, kỳ cục quá. Tốt bụng có liên quan gì đến khó ưa đâu. Thôi chào cô tôi về, hẹn gặp lại cô sau.

 

* * *

 

Một tháng sau tôi và anh tay trong tay trong một quán cà phê yên tĩnh gần Hồ Con rùa. Tôi đã không còn đốp chát như buổi đầu gặp anh, còn anh thì nhẹ nhàng và quyến rũ tôi hơn bởi sự lịch lãm và tính hài hước. Đi đâu mọi người cũng trầm trồ khen bọn tôi rất đẹp đôi. Nhỏ Châu ganh tỵ "Thị Nở gặp anh Chí nên hết ngu ngơ rồi hén". Tôi đang sung sướng trong vòng tay anh nên chẳng biết giận, nhỏ tha hồ bêu xấu tôi cũng hỏng thèm nổi cáu.

Hẹn hò, yêu đương được gần 5 tháng thì anh nhận được quyết định chuyển ra chi nhánh Hà Nội làm việc. Ngày tiễn anh ra sân bay mắt tôi cay xè, tôi khóc vì phải xa anh. Còn anh thì nắm tay tôi thật chặt, anh hứa sẽ bay về thăm tôi vào dịp cuối tháng. Mỗi ngày sẽ lên mạng gặp nhau và thường xuyên email cho tôi. Nghe những lời hứa của anh lòng tôi bớt buồn hơn lúc đầu, nhưng cái cảm giác không được chạm tay anh mỗi ngày, không nghe mùi thơm thoang thoảng từ áo anh mỗi ngày vẫn làm tôi chạnh lòng. Tôi lại khóc lần nữa, anh lấy khăn giấy ra chấm nước mắt lem nhem trên má tôi. Tôi gục đầu vào ngực anh ôm chầm, mặc cho mọi người đổ dồn mắt về phía mình.

Số giờ gặp nhau trên mạng của hai đứa thưa dần, anh bảo là mới ra tiếp nhận công việc mới chưa quen nên phải dành nhiều thời gian cho công việc. Giọng anh nói qua điện thoại cũng trở nên đứt quãng và loãng đi. Nhiều lần như vậy tôi rớt nước mắt khi nhận ra đó là sự hờ hững, một tín hiệu u ám cho cuộc tình đầu tiên. Hàng tuần, hàng tháng anh đều có email cho tôi nhưng chỉ là vài ba câu thăm hỏi kiểu như xã giao. Cuối cùng tôi chợt nhận ra sự thật cay đắng : anh đang rời xa tôi từng ngày.

Chiếc điện thoại di động nằm lăn lóc trên nền gạch. Tiếng anh vẫn ong ong bên tai tôi : "Tháng sau anh cưới vợ, em đến dự đám cưới anh nhé". Một sự trống trải, một nỗi buồn như bão cấp 9 đổ ập vào người tôi tê tái, cuốn đi tất cả, những gì còn sót lại là sự trơ trọi, trống rỗng và những giọt nước mắt.

Tôi đã không có mặt trong ngày cưới anh.



0 Bình luận


Recommended Comments

There are no comments to display.

Khách
Add a comment...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...