NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG
Thơ : KIỀU ANH HƯƠNG
Trong tập : Những dòng chảy vô thường
NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN, Hà Nội:2005
BẠN VÀ TÔI
Tự bạch
Tôi không phải là nhà thơ, nhưng thực lòng mà nói – vì đã trót yêu thơ rồi nên rất khó để dứt ra…
Đã hơn ba chục năm, kể từ ngày có thơ in báo ở chiến trường Trị-Thiên, năm 1972, thơ đối với tôi luôn như một người bạn tâm giao, đồng hành và sẻ chia những buồn vui của cuộc đời...
Tôi làm thơ theo cảm xúc, nhưng thường nặng về hồi tưởng, bởi tôi nghĩ quá khứ như là một tấm gương soi chỉ hướng cho tương lai. Hồi tưởng để thấy rằng, vượt được chính mình qua từng năm tháng khó khăn quả thật không dễ dàng! Và thơ đã từng giúp tôi vượt qua những năm tháng như vậy, kể từ cuộc chiến tranh chống Mỹ vô cùng khốc liệt và những năm tháng sau này...
Chính vì vậy, những hồi ức về chiến tranh, về bạn bè, đồng đội – những người đã vĩnh viễn nằm lại ở chiến trường ngày nào luôn thôi thúc ta phải sống và vươn lên, ngay cả khi phải đối đầu với khó khăn và thử thách...
Dĩ nhiên, với tôi, làm thơ không phải là “nghề”, cho dù trong đời, cơ hội để thành “nghề” đã có lúc tìm đến. Song, như cổ nhân đã nói “nhân định cũng không bằng thiên định”; Sau cuộc chiến, khoác balô về làng, ôn thi vào đại học... rồi trở thành một kỹ sư hoá dầu và gia nhập vào đại gia đình Petrolimex. Vâng, định mệnh đã đưa tôi đến với họ, để được sống, làm việc, chia ngọt, sẻ bùi với những người lao động xăng dầu bình dị trên khắp mọi nẻo đường của đất nước; Đến bây giờ, sau gần 25 năm “bè bạn” với từng giọt xăng dầu, tôi có thể tự hào mà nói rằng, thật hạnh phúc khi trời đã ban cho tôi cái “nghiệp” này; Để rồi vừa làm, vừa học, lần hồi phấn đấu trở thành một cán bộ của ngành... Tôi coi đó như là một ân huệ to lớn của cuộc đời; Tôi đã nhận và hơn một lần, xin được ghi nhớ và tri ân:
“Giọt xăng nào cháy thành áo cơm
Giọt dầu nào thắp lên hạnh phúc cho ta hôm nay
Xin đừng quên - đừng quên..
Năm tháng sau lưng mình ! “
(Xin đừng quên năm tháng sau lưng- in trong tập thơ : Gặp lại tuổi hai mươi*)
Hồi tưởng để làm thơ. Đúng vậy! Ôi, làm sao tôi có thể quên được những ngày chập chững đến với những người thợ xăng dầu và nghe họ kể lại những năm tháng hào hùng khi đưa từng giọt xăng dầu vượt Trường Sơn, tiếp sức cho tiền tuyến... rồi những năm tháng rầm rập tiến quân về tiếp quản các Kho xăng dầu ở Đà Nẵng, Qui Nhơn, Nha Trang và Nhà Bè mới giải phóng... Hỡi các cô, các bác, những ai đã từng hồi hộp trong bao đêm trực ca, khi thức đợi chuyến tàu Nga đầu tiên đến với thành phố mang tên Bác Hồ kính yêu, ắt hẳn sẽ không khỏi bồi hồi, thương nhớ tới các chiến sĩ đặc công Rừng Sác năm nào đã anh dũng hy sinh ở nơi đây:
“... Thức trong đêm trực ca
Chúng tôi
Những người thợ xăng dầu
Đợi gió
Đợi nước ...
Đợi con tàu đến từ rất xa
Tận bờ biển Đen
Tận Vlađimia Vốstốc
Những con tàu Nga, rất Nga ...
Thân thương bè bạn !...”
Sông Sài Gòn đêm nay đầy sao
rực sáng
Bên kia là Thủ Thiêm
Bên này là rừng Sác...
Những người lính đặc công năm nào
Đốt kho xăng của giặc...
Thành ánh sao lấp lánh tận bây giờ ?..”
(Thức trong đêm trực ca)
Quả thật, trong chiến thắng hôm qua có sự đóng góp không nhỏ của bè bạn khắp năm châu, nhưng trước hết phải khẳng định, chúng ta đã chiến thắng bằng chính sức lực và trí tuệ của người Việt Nam, bằng chính chất thép và tâm hồn của con người Việt Nam, trong đó có những người thợ xăng dầu. Bởi vậy :
“...Trong chiến thắng hôm qua
Có xe tăng T54 làm bằng chất thép Việt Nam
Có giọt dầu Nga được thắp lên bằng ngọn lửa Việt Nam ...
Có nàng Cachiusa mặc áo dài Hà Nội
Có tên lửa tầm cao mang hào khí Thăng Long...
Có trái tim Nga hoà nhịp cùng trái tim con cháu Bác Hồ...”
Bạn và Tôi, chúng ta hoàn toàn có quyền tự hào khi nói về những giọt dầu, giọt xăng như vậy, bởi chính nó từng thấm đẫm mồ hôi, nước mắt và cả máu của những người thợ xăng dầu; Vì vậy, tôi hy vọng, qua tập thơ này, bạn sẽ đồng cảm hơn với tôi, với những người lao động Petrolimex, cả trong quá khứ vinh quang của họ - những con người không chỉ đổ máu để bảo vệ từng can xăng, từng giọt dầu cho Tổ quốc, tiếp sức cho những đoàn quân đi đến tận cùng của ngày đại thắng... mà ngày nay, chính họ đang từng ngày, từng đêm, tiếp tục đổ từng giọt mồ hôi để tiếp sức cho những giọt xăng, giọt dầu liti chuyển động trong từng “huyết quản” của nền kinh tế nước nhà, góp phần làm nên những thắng lợi ngày càng to lớn hơn trong công cuộc đổi mới của Đất nước và làm nên “lẻ nghìn cổ tích“ về một Hãng xăng dầu Việt Nam - Petrolimex...
Dĩ nhiên, đã là quá khứ thì không chỉ có những giọt xăng hay giọt dầu; Thơ thường ẩn chứa những suy nghĩ riêng tư, những chiêm nghiệm về cuộc đời, nhân tình, thế thái... Bởi vậy, bạn có thể bắt gặp cả trong thơ một chút tâm linh, định mệnh, một chút ước mơ siêu thực… nhưng, điều quan trọng hơn, thơ sẽ giúp ta bày tỏ được những suy nghĩ của riêng mình, có thể đúng, có thể chưa đúng, nhưng chắc chắn đó là tấm lòng chân thành nhất, bởi vì :
“Tôi – Bạn, Bạn – Tôi
Không gì ngăn cách
Hãy chảy vào nhau
Lòng đời thơm thảo...”
(Tình bạn)
Tôi cứ nghĩ - cuộc đời vốn như một dòng chảy ấy, nhưng là một dòng chảy “vô thường” lắm và phải tự đắm mình vào dòng chảy hư hư, thực thực ấy ta mới có thể nhận diện được chính mình thông qua tấm gương soi của quá khứ :
“ Sắc sắc, không không !
Hư hư, thực thực ..
Tôi đắm mình vào dĩ vãng
Tìm lại khởi nguồn xa xưa
Đâu những giọt xăng
Đâu những giọt dầu
Tháng năm đang lặng thầm tuôn chảy...”
(Những dòng chảy vô thường)
Bạn và Tôi…Vâng, tất cả chúng ta rồi sẽ nhận ra dòng chảy vô thường ấy, bởi vì nó đang trôi qua trước mắt chúng ta, chảy qua chính cuộc đời của mỗi chúng ta.. Dĩ nhiên không chỉ có những giọt xăng hay giọt dầu mà còn có cả những yêu thương, buồn vui khác nữa... Tất cả tạo nên một dòng chảy lớn và chính nó đang chứa đựng biết bao điều tốt - xấu, trong - đục, thách thức và cơ hội... mà muốn chế ngự được nó, trước hết phải nhận diện được nó, biết rõ về nó để xem lại chính mình, sẵn sàng đương đầu với nó, với những thách thức ngày càng to lớn của cuộc đời.
Vì vậy, với tập thơ này, trước hết tôi xin được dâng tặng cho tất cả những cán bộ công nhân viên - những người lao động ngành xăng dầu, tất cả bạn bè đồng nghiệp vô cùng yêu quí của tôi nhân dịp Tổng công ty xăng dầu Việt Nam - Petrolimex tròn 50 tuổi (12/01/1956 - 12/01/2006 ).
Thơ có thể chưa hay, nhưng tấm lòng của người viết là chân thật. Bởi vì :
“ Tôi là giọt xăng
Tôi là giọt dầu
Lấm lem năm tháng
Xưa như đất trời...
Người thương, kẻ nhớ,
Người cần, kẻ chê
Bao năm vẫn thế
Cũ như ngày xưa.. “.
(Tự khúc)
Xin lượng thứ cho tác giả, nếu thơ chưa được như “thơ“ và xin được nghìn lần cảm ơn !
Kiều Anh Hương – Kiều Đình Kiểm
Mọi sự chia sẻ, trao đổi và góp ý xin gửi về địa chỉ : Số 1 Khâm Thiên - Hà Nội. Email : Kieu_anhhuong@Yahoo.com hoặc Kiemkd@Petrolimex.com.vn. ĐT. 0903435693.
________________________________________________
(*) Tập thơ “Gặp lại tuổi hai mươi” - NXB Hội Nhà Văn, 2001.
1. THỨC TRONG ĐÊM TRỰC CA…
Kính tặng CB &CN Tổng Kho xăng dầu Nhà Bè
Thức trong đêm trực ca
Chúng tôi
Những người thợ xăng dầu
Đợi gió
Đợi nước ...
Đợi con tàu đến từ rất xa
Tận bờ biển Đen
Tận Vlađimia Vốstốc
Những con tàu Nga, rất Nga ...
Thân thương bè bạn !
Sông Sài Gòn đêm nay đầy sao,
rực sáng !
Bên kia là Thủ Thiêm
Bên này là rừng Sác...
Những người lính đặc công năm nào
Đốt kho xăng của giặc...
Thành ánh sao lấp lánh tận bây giờ ?.
Để đêm nay, đêm đầu tiên
Rọi sáng cả đất trời Nhà Bè,
Đón chào các bạn Nga đến với Sài Gòn
Sẻ chia cùng chúng tôi niềm vui đại thắng
Mùa Xuân Ba Mươi Tháng Tư !
Chúng tôi như muốn reo lên thật to,
Rằng, những người ban Nga mến thương ơi !
Trong chiến thắng hôm qua
Có xe tăng T54 làm bằng chất thép Việt Nam
Có giọt dầu Nga được thắp lên
bằng ngọn lửa Việt Nam ...
Có nàng Cachiusa mặc áo dài Hà Nội
Có tên lửa tầm cao mang hùng khí Thăng Long...
Có trái tim Nga hoà nhịp cùng trái tim con cháu Bác Hồ…
Nên đêm nay,
Những con tàu Nga đến với Việt nam
Bằng hành trình ngắn nhất
Dẫu từ Biển Đen hay từ Viễn Đông
Từ Maxcơva hay Lêningrát...
Chúng tôi đón chào các bạn Nga
Bằng vốtca Việt Nam
Bằng rượu lúa từ đồng quê
Thái Bình, Đồng Tháp ...
Vốtca hay Lúa Mới
Tất cả đều cháy được
Khi lòng người đã yêu nhau !
Sài Gòn, Xuân 1982-Hà Nội 2002
2. HẠNH PHÚC HÔM NAY...
Mẹ ngập ngừng đếm bước chân đầu phố
Ngỡ ngàng nheo mắt nhìn lên ...
Có thể nhà ta còn dột nát
Nhưng lẽ nào không vui, khi phố mình đẹp hơn !
Con tàu ồn ào vút qua ngày xuân
Đầy ắp những nụ cười xao xuyến
Hà Nội Phố - đã giao duyên rồi đó
Mái ngói cũ thâm nâu, bên những công trình..
Sáng nay, ngắm nhìn con đi làm
Nhưng áo mới... mẹ cười rung gác xép
Như vậy đó, hạnh phúc không còn là của riêng con nữa
Mẹ ơi ! Đất nước sẽ giàu lên !
Hà nội 31/01/1992 - Tức 27 chạp, tết Nhâm Thân
Nhân ngày khánh thành trụ sở PETROLIMEX
3. NHỚ BIỂN
Thân tăng TL
Ở đây không có biển
Nên nhớ sóng vô cùng
"Ơi Nha Trang mùa thu .."
Cồn cào ai hát gọi ?
Chiều Tây Hồ vàng chói
Hàng liễu buông tóc thề
Nước xanh không gợn sóng
Mà lòng ta triều dâng !
Ước chi hàng liễu ấy
Bỗng hoá thành dương xanh
Ước chi em bên anh
Ta bên nhau mãi mãi..
Có phải ngày xưa ấy
Đây cũng là biển xanh
Số kiếp đã lênh đênh
Đẩy hồ xa biển lớn ?
Có phải lòng biển rộng
Hiểu mưa nắng cuộc đời
Có phải sóng Tây Hồ
Sẽ hợp về biển khơi ?
Lá vàng chiều, rơi, rơi ...
Hoàng hôn in bóng nước
Thái lai hay bĩ cực
Liên hoàn bốn mùa trôi !
Hà Nội 14/03/1990.
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.