NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp theo (bài 6-10)
6. LỜI THÌ THẦM CỎ LAU
Kính tặng đồng đội tôi đã chiến đấu & anh dũng
hy sinh ở mặt trận tây nam Huế năm 1972
Tôi về tìm lại Tà Lương
Núi rừng xưa – bãi chiến trường là đây
Phất phơ, lau cỏ ken dày
Mồ xưa bạn cũ, còn hay mất rồi ?
Cắt ngang qua mấy lưng đồi
Lần theo bờ suối bồi hồi tìm lên
Tìm trong nắng xế, chiều nghiêng
Tìm trong đuốc đỏ hắt xiên bóng rừng...
Tìm trước mặt, tìm sau lưng...
Mà sao chẳng thấy bóng hình bạn tôi ?
Thắp nhang lên, khấn lạy trời
Hồn thiêng bạn hỡi, đôi lời mách cho !
Từ trong hương khói hư vô
Hai nhăm năm cũ sóng xô cuộn về...
Bóng mờ xa, dáng hao gầy
Khẳng khiu, vẫy vẫy… bàn tay học trò !
Thì thầm lau cỏ... hát đưa
Lời tâm, lời cốt... nắng mưa nhạt nhoà
Dấu xưa, mộ cũ hiện ra
Hương cay, lửa bén bỗng oà khóc thương...
Bao năm xa cách, đoạn trường
Gặp nhau thì... một nắm xương, chẳng còn
Vốc lên một chút đất mòn
Vải cờ đỏ thắm, gói ôm, nặng lòng...
Rước bạn về, giữa thinh không
Cờ lau im phắc một vùng, mưa sa...
Tà lương tháng 6/2000
7. GIỌT XĂNG MÀU XANH
1.
Giọt xăng em rót cho tôi
Biếc xanh như thể sắc trời giữa thu
Xe đi, mưa nắng, bốn mùa
Êm êm như khúc hát ru quê nhà...
Dù ở gần, dù đi xa
Màu xăng biếc ấy vẫn là niềm tin...
2.
Bồn chồn bỗng nhớ người thương ?
Dáng kiều thơm, giữa phố phường đông vui,
Cây xăng reo, ánh mắt cười
Khoả xanh một sắc giữa trời, nên thơ...!
3.
Thiên thanh, màu áo người ơi,
Nhuộm thành nỗi nhớ trong tôi một chiều
Xe qua mấy dốc, mấy đèo
Đường về, phố núi mờ theo suối ngàn...
4.
Lung linh điện toả ven đường
Bóng cây xăng, bóng người thương, đây rồi !
Tiếng còi reo, vọng nhắn lời
Em ơi, còn nhớ tới tôi không nào ?
Giọt xăng xanh, nỗi ước ao
Cháy lên thành những khát khao...không lời !
Hà nội tháng 7/1997
8. CỔ TÍCH TÌNH YÊU
Tuổi năm mươi...
Em vẫn là con gái
Đã biết yêu,
Nên biết đợi, biết chờ !
Bông trinh nữ ép vào năm tháng
Dẫu vườn xưa, lối cũ...
hoang mờ !
Bỗng một ngày gió tạnh, mưa ngừng
Người ấy năm xưa trở lại
Nước mắt đẫm bờ vai...
Rát bỏng !
Những lời yêu
Nghẹn nấc
Cháy lòng !
Em lại trở về với tất cả đời thường
Và chợt nhận ra
một sắc màu trinh nữ...
Trong ráng đỏ đến nao người...
muôn thuở
Một hoàng hôn rực cháy cuối trời...
Tuổi năm mươi
Ta mới bắt đầu...
Với Tình yêu
Thời gian là vĩnh cửu !
Hà nội - tháng 12/1999
Kiều Anh Hương
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.