NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp (26-30)
26. TỰ KHÚC
Tôi là giọt xăng
Tôi là giọt dầu
Lấm lem năm tháng
Xưa như đất trời...
Người thương, kẻ nhớ,
Người cần, kẻ chê
Bao năm vẫn thế
Cũ như ngày xưa...
Thương người quân tử
Dùng dằng, không thôi
Quên tình, bỏ ngãi
Đốt cả đời tôi !..
Đốt từng giọt xăng
Đốt từng giọt dầu
Hoá vào trời đất
Cho Người bay cao
Cho ai bay cao
Cho ai bay xa
Chín tầng vũ trụ...
Nhưng xin đừng quên
Đường về chín khúc
Người ơi, người ơi !...
Hà Nội 20/02/2002
27. TÌNH BẠN
Tôi–Bạn, Bạn– Tôi,
Không gì ngăn cách
Hãy chảy vào nhau
Lòng đời thơm thảo
Có trong tim mình
Giọt xăng ngời đỏ
Có trong máu mình
Giọt dầu biếc xanh ! ..
Giọt dầu, giọt xăng
Đồng tiền, bát gạo
Có thể vơi đầy
Nhưng không cạn nghĩa
Cho nhau : chín, mười
Bán mua : hai, một
Lẽ thường ông cha
Đói no, vẫn thế !
Hãy chảy vào nhau
Lòng đời thơm thảo
Giọt xăng, giọt dầu
Bạn – Tôi, Tôi – Bạn !
Hà nội 20/02/2002
28. MẮT DỐC LẾT
Kỷ niệm những ngày đi chuyển tải xăng dầu
ở Dốc Lết - Vịnh Văn Phong – Nha Trang
Ngoài kia
Đại dương cứ ầm ào
Mà sao trong này ...
Sóng Dốc Lết
vẫn nhẹ tênh
Biển Dốc Lết
vẫn lặng thinh !
Mắt Em như biển ấy
dịu êm !
Nhìn sâu vào Anh thấy
Một Hải Đảo thần tiên
Giữa Nha Trang
bình yên !
Ngày mai tàu nhổ neo
Biển cồn lên thương nhớ
Hẹn một ngày trở lại
Dốc Lết - Ôi mắt Em !
Nha Trang 13/07/2002
29. TRỞ LẠI GIẢNG ĐƯỜNG
Ta lại trở về một thời sinh viên
Đếm lá rụng đầu nhà xê một (C1)
Đếm bước chân thầy, mỗi lần lên lớp
Đếm từng ngày thi ... đang xích lại gần !
Những mái đầu xanh bên mái tóc hoa râm
Lớp trước, lớp sau, họ thành bè bạn...
Bởi mơ ước luôn hướng cùng một đích
Phải tới thôi – lẽ sống cuộc đời ...!
Trở lại giảng đường xưa, ta trở lại với chính mình
Gạt hết mọi bon chen ngày thường, cơm áo..
Một thoáng xuân bỗng ùa về bên cửa
Nồng nàn biết bao những nụ mầm ngát xanh ...
Mái tóc thầy cô ngày càng bạc thêm
Nhưng với lớp lớp... đàn em
Mái tóc ấy vẫn không hề phai bạc ...
“ Chúng em lớn cao hơn..
Cũng bởi vì chỗ đứng..”
Được bồi đắp lên ...
Từ những bụi phấn này !
Ôi, những bụi phấn li ti..
Được chắt ra từ lồng ngực Cô, Thầy !
Giảng đường Bách Khoa 2002
30. TỔ QUỐC ĐÓ LÀ CHA CON
Tặng con gái mẹ H.
(ở một cửa hàng xăng dầu trên Cao nguyên Châu Mộc)
Mẹ nghèo lắm, một mình nuôi con
Chiếc xe đạp cà tàng duy nhất.
Chỉ để giành cho con ngày ngày đi học
Bởi trường xa, qua mấy núi đồi...
Mẹ một mình... nên nhà có hai người
Khuôn mặt cha, con chưa hề biết
Trên bàn thờ,
Chỉ có một tấm Huân chương Tổ Quốc ..
Mẹ bảo, đó là cha con !
Nhưng năm tháng dần trôi và con lớn lên ...
Rồi một ngày chợt nhận ra,
những lời người cay độc
Trang lý lịch : không cha.
Con khóc !
Bỏ ăn đến tận mấy ngày !
...
Con không ăn, khiến lòng mẹ héo gầy
Mẹ một mình sinh con cơ cực,
Cũng đành !
Nhưng con ơi, xin đừng gặng hỏi
Cha của con ở đâu ?
Cha của con là non nước mênh mang
Là Tổ quốc hùng thiêng
Là những người thân yêu nhất
Bởi tuổi xuân mẹ đã từng dâng hiến !
Bởi tuổi xuân mẹ đã từng trao tặng
Tất cả cho nước non này ...
Trang lý lịch ... bỏ lặng một hàng
Nhưng không thể là “dấu vôi” oan nghiệt
Con hãy ngẩng cao đầu mà bước,
Bởi dưới chân con là Tổ Quốc muôn đời !
Sơn La 4-1983, Hà nội 02-2002
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.