NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG, tiếp (31-35)
31. NHẬN DIỆN
Ta là gì giữa dòng chảy cuộc đời ?
Một giọt dầu thôi ư ?
Chẳng lớn lao đến thế !
Năm mươi năm một phần đời đã cháy
Một phần tôi, hoá dĩ vãng lâu rồi !
Ta là gì giữa dòng chảy ngút trời ?
Một chút phù du phiêu lãng ?
Dẫu đã cố còng lưng níu lại
Nhưng dòng đời vẫn cứ vút trôi !
Ta là gì giữa dòng chảy sục sôi ?
Là sắt thép thôi ư? Sẽ mềm trong lửa đỏ
Là kim cương, xin đừng mong thế
Chúng chỉ là lũ đá cứng đầu thôi !
Ta là gì, có cần gọi tên ?
Có cần định danh, có cần định chỗ ?
Xin hãy là mình, dẫu chỉ là hạt bụi
Hạt bụi hoang sơ, lầm lũi..
Thế thôi !
Hỡi em, đừng mơ ước nhiều hơn
Đến trái đất cũng chỉ là bụi cát
Chỉ có tình yêu muôn đời là vĩnh cửu
Ta nguyện làm bụi cát cho nhau !
Hà Nội - Tháng 5/2002
32. LỜI HÁT RU VỀ NHỮNG DÒNG XĂNG DẦU
Nếu hát được thành lời,
Thì lời ca cho em từ thuở ấy,
Sẽ hoá ngàn lời hát ru bỏng cháy...
Nhắc ta nhớ về
Bao chiến công của cha, ông xưa
Một thời lừng lẫy !
Nếu viết được thành lời,
Thì lời thơ tôi viết cho em hôm nay
Sẽ hoá ngàn điệp khúc –
Về tình yêu, đắm say ...
Về những tháng năm thanh bình
Trong khát khao dựng xây ...
Ôi, những lời thơ, ta hát ngợi ca,
Hát về chính chúng ta
Với bao niềm kiêu hãnh
Đây, những giọt xăng, giọt dầu
Thật đơn sơ giản dị
Là Mẹ, là Cha
Là Anh, là Chị...
Những người đã từng hiến dâng
Cả tuổi thanh xuân đẹp nhất
Để làm nên ngàn chiến công
Thầm lặng...
Góp vào bản hoà ca ba mươi tháng tư (30/4)
Tuổi xuân ấy sẽ mãi xanh tươi,
Sẽ mãi mãi dài theo năm tháng,
Dài theo những ống dầu, xuyên qua lòng đất
Dài theo những đoàn xe
Vượt bao đèo cao, suối sâu
Lên Sơn La, Điện Biên..
Qua trăm miền Tây Bắc…
Dài theo đại dương, những con tàu
Dài theo trời mây, những cánh bay
Vượt qua bão tố...
Đưa Việt Nam hướng tới tương lai !
Chảy đi ! Hãy chảy đi,
Ơi những dòng dầu, dòng xăng
Chảy đi ! Hãy chảy đi,
Ơi những binh đoàn quyết thắng
Vượt qua không gian
Vượt qua thời gian
Không bao giờ ngơi nghỉ…
Nắng xám làn da Em
Mưa nhòa bạc áo Anh…
Đạn bom phơi xương trắng
Cha không về,
Sau chuyến xe vượt Đèo Ngang vào tuyến lửa
Mẹ khóc thầm, năm mươi năm
Nước mắt nuốt vào trong tâm khảm !
Có phút giây nào đời không cần ta
Có năm tháng nào ta không vì bạn ?...
Lửa napan cháy thành thù hận
Lửa Trường Sơn cháy thành bão giông
Chỉ có ngọn lửa trong tim những động cơ
Cháy bằng xăng, bằng dầu
Thắp lên ngàn hy vọng
Ươm lên sự sống mỗi ngày ...
Nếu hát được thành lời,
Thì lời ca cho em từ thuở ấy,
Sẽ hoá ngàn lời hát ru bỏng cháy...
Nếu viết được thành lời,
Thì lời thơ tôi viết cho em hôm nay
Sẽ hoá ngàn điệp khúc –
Về tình yêu, đắm say ...
Dòng sông nào đã chảy cùng đời tôi,
Dòng sông nào đã hát cùng chúng tôi,
Năm mươi năm chưa hề ngơi nghỉ
Năm mươi năm như thể mới bắt đầu
Một ngày mới lại trào dâng !
Hà nội tháng 03/2002
33. VIỆT NAM, BẠN VÀ TÔI !
Bất chợt nhìn lên tấm lịch cuối năm.
Lửa đỏ,
Nồi bánh chưng đang ngấu
Duyên dáng tấm áo dài, người mẫu
Tĩnh lặng,
Sục sôi ...
Ba trăm sáu mươi lăm ngày đã trôi
Chỉ còn lại vài phút giây cũ kỹ
Ta sẽ bước vào một mùa xuân kỳ vĩ
Với bao đổi thay, cách mạng
Với bao mơ ước, xoá nghèo
Với bao khát khao, vươn tới
Việt Nam, Bạn và Tôi !
Đâu đó, trên mặt đất này
Đêm nay vẫn còn nước mắt
Đêm nay vẫn còn chia ly
Bạn tôi đang ở ngoài biên cương
Em tôi đang thức canh hải đảo...
Nhưng tôi biết
Khi phút giao thừa tới
Tất cả đều lắng nghe, mùa xuân
Tất cả đều lặng thầm, mong ước
Một hạnh phúc nhỏ nhoi sẽ đến bên mình...
Tôi lại nhìn lên tấm lịch đầu năm.
Khiêm nhường
Những bức tranh tĩnh vật
Như đang muốn bứt ra
Một đoá hoa Hướng Dương
Một khóm bông Đồng Tiền
Cành Lan tím nhớ Trường Sơn thuở ấy
Hoa Cỏ Lau như tâm hồn người người lính
Thanh tao nằm lại giữa đại ngàn...
Việt Nam, Bạn và Tôi !
Đất nước này ông bà ta gọi là Vạn Xuân
Nhưng mùa xuân không cho một riêng ai
Phải đánh thức vạn chồi non đang nhú
“Một cây làm chẳng nên non..”
Hãy biến mùa xuân thành sông núi
Sông núi hùng thiêng Đất Việt. Chúng mình !
Hà nội, 24/12/2003
34. BÀI THƠ ĐỀ TẶNG MẶT TRỜI
Bất ngờ,
Tiếng gà râm ran gọi sáng
Vây quanh ta, giữa lòng Thủ đô ...
Giấc ngủ đêm qua
mệt nhoài... đến muộn
Ngác ngơ...
thức hỏi bác đồng hồ ... ?
Thì ra, đã là 28 tết.
Xuân chỉ còn một đôi ngày nữa thôi
Chú gà trống choai kia, thật đáng gét !
Gáy toáng lên, cao giọng sĩ với đời ...
Đâu hay điện cao áp rực trời !
Mà thôi, gét bỏ chi,
Chú gà ri,
Thân phận ấy...
Chúng còn chưa hay biết
Ngoài kia, bình minh thật đến rồi
Không ngủ được,
Mài bút nghiên viết tiếp
Bài thơ đề tặng : Mặt trời !
Hà Nội, 30/01/2003 (28 tết Quí Mùi)
35. TẢN MẢN ĐÀO NHẬT TÂN
Nắng gắt, rộ ngày cuối đông
Ngỡ sẽ làm tàn phai em, hương sắc
ơi cánh đào Nhật Tân mảnh mai e ấp ...
Anh đi dọc triền đê, rộp vàng
Hanh hao gió cát ...
Thương quá đi thôi,
Bóng mẹ già còng lưng, tóc bạc
Bên gốc đào trầm tư ...
Khao khát đợi từng nụ lộc,
Khao khát đợi từng ngày xuân,
Tiễn em lên xe hoa,
về phố xa, trời xa ... đón tết
Làm nàng dâu yêu của muôn nhà ...
Nhưng người ơi, mưa nắng có thì
Hương sắc – hương xuân, muôn đời vẫn thế
Chúm chím môi hồng đào khoe nụ cởi
Quân tử ... dùng dằng
Có có, không không ...
Xin hãy cho tôi
được cầm nắm tay em –Mùa xuân
Mùa xuân và dâng hiến !
Hà Nội, 28/01/2003 tức 26 tháng chạp Nhâm Ngọ
Đón tết Quí Mùi 2003
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.