Kiếp Hoa
Vậy mà phải chịu, đường duyên bẽ bàng
Thủy chung mà chẳng ai màng
Chỉ có ong mật, bướm vàng lả lơi.
Chắc là cũng bởi ý trời
Để cho lữ khách, buông lời khen chê
Xót xa mỗi lúc chiều về
Vừa khoe trinh bạch, ủ ê héo tàn.
Cả đời đem cái hồng nhan
Phơi mình mưa nắng, nhân gian trêu đùa
Tủi thân chỉ được một mùa
Cũng đành cam chịu, thiệt thua phận mình.
04/2013
HOANGHAI
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.