Nhớ Quê Nghèo
Tha phương cầu thực, nẻo xa ít về
Trong lòng chồng chất bộn bề
Tình quê tình Mẹ, chẳng hề nhạt phai.
Quê nghèo sáng sắn chiều khoai
Cháo rau qua bữa, mấy ai no đầy
Trẻ già ốm yếu thân gầy
Cực thân Cha Mẹ, nuôi bầy con thơ.
Nhiều năm đói khát xác xơ
Thiên tai chồng chất, mận mơ thất mùa
Ông trời như thể trêu đùa
Mỗi năm mấy bận, gió lùa bão giông.
Ruộng đồng nước ngập mênh mông
Mùa màng thất bát, ngồi trông ngậm ngùi
Đói nghèo sống thiếu niềm vui
Giêng hai ăn độn, khoai lùi sắn khô.
Miền trung đồi núi nhấp nhô
Gót chân mòn mỏi, kiếm tô cháo đầy
Lên ngàn, chạy đó, chạy đây
Khoai khô mấy thúng... song mây mấy vòng...
Chạy đói gối mỏi lưng còng
Lên rừng xuống biển, dặn lòng kiếm cơm
Cầu mong gặp được miếng thơm
Để đưa ra chợ... đong đơm gạo về.
Giờ đây nhớ lại miền quê
Một thời đói khổ... chán chê rã rời.
Cầu xin ban phát lộc trời
Cho miền quê ấy, sống đời an vui !
17.06.2013
HOANGHAI
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.