Những dòng chảy vô thường (tiếp bài 41 đến 45)
41. NHỚ H’LÊ - NHỚ PLEIKU !
Pleiku ! Pleiku !
Đường cong như võng
Đường xe êm ru
Xanh xanh phố núi
Bạt ngàn cao su !
Ngỡ ngàng thác cũ
Tụ về biển khơi
Điện chui vào núi
Điện toả muôn nơi...
Mờ xa buôn xưa
H’Lê bé nhỏ
Giờ em ở đâu ?
Thác cao, suối sâu
Lối nào tìm gặp ?
Tết ở Hà Nội
Nhớ Em vô cùng
Bóng rừng, phố Núi
Duyên dáng em cười...
Đừng quên anh nhé
Em gái Pleiku
Mai vô tìm lại
Bên Em Hồ đầy
Cầm tay anh gọi :
H’Lê, H’Lê !
Hà Nội 3/2003
42. BUỔI SÁNG Ở PLEIKU
Quán phở khô ở Pleiku.
Buổi sáng, rất đông người
Gặp nhau hàn huyên đủ thứ
Nào chuyện về xăng, về dầu
Nào chuyện về cao su, cà phê, bóng đá...
Chàng trai kia, nói cười hỉ hả...
Khuôn mặt rất quen, tôi đã gặp đâu rồi
Thì ra, đội Hoàng Anh chiều nay xung trận
Nên dân nghiền, cá độ chút cho vui...
Cô gái ngồi kề tôi, màu da nâu tươi
Quê ở Miền Trung lên đây làm kinh tế
Điện thoại cầm tay cứ liên hồi réo gọi
Chuyện tưới bơm...chốc chốc lại ngừng.
Tôi hỏi người bạn viết cuối bàn
Ai khéo khai sinh, phở khô, tuyệt thế ?
Bạn chỉ cười, nhưng lòng muốn nói
Có gì đâu, đó cũng là Pleiku !
Pleiku tháng 3/2003
43. MỘT ĐÊM Ở TUY HOÀ
Lá cải cay, mù tạt cay
Cá ngừ tươi sống, rượu say, hết mình...
Cuốn vào nhau, chút thâm tình
Chuối xanh, mướp đắng, tỏi, hành... thảo thơm.
Xuýt xoa ... nước mắt... vòng quanh
Mũi cay thấu tận trời xanh, vẫn cười !
Tuy Hoà đêm ấy người ơi !
Máu hoà trong gió biển khơi thắm nồng
Cánh buồm no bão tuổi hồng
Vít cong lời biển, níu lòng tơ vương
Rót thơ vào túi càn khôn
Vẽ lên vai cát, trăng non, tỏ mờ...
....
Chuối xanh, mướp đắng, thôi mà...
Xuyết xoa, nước mắt người ta... lại cười
Đâu đây, dạ khúc vang trời
Một đêm Tôi – Bạn, Bạn - Tôi, hết mình !
Thị xã Tuy Hoà tháng 6/2003
44. HỌC
Lại cặm cụi cắp sách đến trường
Tuổi năm mươi đồng hành cùng con trẻ
Lũ chúng nó bây giờ thông minh quá
Phúc nước rồi, con khôn hơn cha !
Mắt đã mờ, kính lão... độ ba...
Lòng chợt hỏi, đời người sao ngắn vậy ?
Máu chảy về tim, phần đời còn mấy
Học mà chi, ta có điên không ?
Bỗng giật mình, nhớ lời Người răn :
“Học, học nữa...”* cớ sao mình lùi bước;
Tận xứ Phù Tang,
Có cụ già, tuổi 70 mới thi vào trường luật...*
Hẳn không là chuyện phù phiếm thôi đâu !
Học mà chi, đừng hỏi nữa bạn ơi !
Xin đừng “biện minh”, xin đừng “lý giải”
Cái dốt, cái lười dễ bề đố kỵ
Thế gian này, lắm sự nhiễu nhương...
Chỉ thương người “quân tử”
Hai vai gồng gánh “giang san”
Thuyền không đạo, bến bờ nào sẽ tới ?
Sóng triều dâng, ắt có ngày bão tố
Cuốn đi mọi tham vọng trên đời...
Học mà chi, đừng hỏi nữa bạn ơi !
Lời ngay thẳng dễ gì khuất phục
Học cả đời cũng không biết hết
Chỉ mong sao một chữ “Nhẫn”
đừng quên !
Mấy ai, không chữ mà nên...
Hà Nội, 2003
45. CHA TÔI
Cha tôi,
Mưa nắng nhuộm màu da đồng hun
Khi trái gió, trở trời,
Thường lặng im, không nói
Vết tra tấn đòn thù Pháp - Nhật
Thấm vào cốt, vào tim...
Cha tôi,
Bom Mỹ dội ngập đầu, những năm chiến tranh
Máu bao người thợ cầu, đẫm trên ngực áo
Bước chân trần, miết dọc miền Trung lửa, đạn...
Lặng thầm chiến công, người chiến sĩ giao thông !
Cha tôi,
Một đời thanh tao, như tấm gương soi
Mẹ vẫn kể, trong thẳm sâu kính trọng:
“Tay bách nghệ mà thân chẳng vinh
“Tâm luôn sáng, mà đời giông gió
“Không chịu cúi mình trước bạo hành
“Chẳng ưa gì, những điều xu nịnh...
“Nhưng dễ mềm lòng, trước đàn con thơ !
Tôi yêu cha tôi
Từ nụ cười, ánh mắt thẳm sâu !
Chuyện cổ tích một thời có thật
Đã bao lần tôi muốn viết thành thơ
Cho các con tôi nhẩm đọc
Mà sao không viết được
Bởi cuộc đời Cha còn đẹp hơn thơ !
Trước bàn thờ, đôi mắt mờ cay…
Trong hương khói hư vô
Tôi như thấy cha hiện về và đến bên âu yếm
Ngắm nhìn đàn con cháu thân thương !
Cha ơi,
Hãy luôn về đây, bên chúng con
Chở che và chỉ lối
Bởi cuộc đời này vẫn còn lắm lắm
Những đố kỵ và nhiễu nhương !
Hà nội, 2003
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.