Những dòng chảy vô thường (tiếp bài 46 đến 50)
46. VẦNG TRĂNG TRƯỜNG SƠN NĂM 2000
Kính tặng anh Phạm Tiến Duật
Trở lại Trường Sơn năm hai ngàn ...
Bất ngờ em gặp lại :
“Vầng trăng và Quầng lửa * (*)
Cháy rực giữa rừng khuya
ánh điện hàn chớp loè mặt đất ...
Tiếng xe xích ầm ì ...
Cứ ngỡ tăng ta đang vào chiến dịch
Mùa khô năm một chín bảy hai (1972) !
Thì ra, vầng trăng cháy trong chiêm bao ...
Ôi vầng trăng đỏ ối ngày nào
Đau đáu dõi theo từng quầng lửa
Đang trùm lên đoàn pháo, đoàn xe
Ngút trời những đêm A-so, A-sao ....
Ngày ấy,
Em chưa hề biết thế nào là cái đèn kéo quân -
(Trò chơi của con người !)
Chỉ có “Lửa Đèn” (**) trong thơ anh
Đã thắp lên trong tim em ngàn đốm lửa
Cháy bập bùng suốt cả tuổi thanh xuân !
Và chúng Em đã lớn lên,
Cùng với “Vầng trăng.. “ Trường sơn
Cùng với đại ngàn trơ trụi
Đỏ mắt dõi chờ từng chuyến xe
Xuyên qua bom rền, đạn xối
Chợt hiểu cái đèn kéo quân
Trong thơ anh huyền thoại
Lớn lao biết nhường nào !...
Vậy nên, đến tận bây giờ,
Trong những đêm không ngủ
Em thường nhớ về mặt trận
Nhớ về những ngọn đèn dầu thắp trong ống nứa
Nhọc nhằn dẫn lối xe đi...
Nhớ về Trường Sơn,
Nơi đã khắc dấu một thời trận mạc
Nơi đã khắc dấu chân Anh và Em
Trong trùng điệp đoàn quân đi diệt Mỹ...
Làm nên cái đèn lồng kéo quân
vĩ đại nhất hành tinh
giữa thế kỷ hai mươi !
Và chính nó, lũ "ma trơi" ngày ấy
Đã phải căng mắt dõi theo
Những ngọn đèn dầu bé xíu
Như triệu triệu ánh sao đêm
Hối hả hướng về đồng bằng,
Hối hả hướng về thành phố...
Cháy rực lên thành ánh lửa bình minh
Của ngày Ba-Mươi-Tháng-Tư lịch sử !
***
Ôi, Chiến tranh ! Chiến tranh !
Đâu bạn bè tôi ngày nào ?
Ai còn, ai mất ?
Bữa cơm quê một chiều Hội Lim
Thằng Hùng ngồi khóc
Thương 3 đứa con
nuôi mãi không thành người
Bởi chất độc “màu da cam” ! ...
Bởi di chứng của một thời sốt rét
Bởi vết thương xưa dù đã nhiều năm liền vết
Vẫn nhói đau giữa lòng đời ...
***
“Vầng trăng và những quầng lửa “
dấu trong ba lô ngày nào
Em lại lục tìm và chong đèn ngồi đọc
Hình như sắp có chiến tranh
Hình như lũ “ma trơi” đang dồn về I-Rắc...
Ơi Lửa Đèn ! Lửa Đèn !
Bao lần rồi, ta đã nhoè mí mắt ...?
Chẳng có nỗi đau nào giống nhau
Trang thơ mệt nhoài khao khát !
Chiến tranh hiện hữu những năm 2000...
Sẽ nghìn lần hơn - tàn khốc
Tất cả những gì trong thơ Anh đã viết...
Con người lại bắt gặp
Trên những trang tin về Bát Đát (Baghdad)
Nơi máu sẽ rơi vì hoả tiễn và bom khoan
Chúng nó lại đến “ ... từ bên kia biển
Rủ nhau bay như một lũ ma trơi ...” (**)
Xin hãy thắp
Lửa Đèn lên Anh ơi!
Để nhận rõ mặt người
Để đẩy lùi chiến tranh !
Cho những cuộc hành quân nào còn trong bóng tối
Sẽ hiện muôn đời trên mặt ngọn đèn xoay.(**)
A Lưới 3-2002-Hà Nội 3-2003
(*): Tập thơ của Phạm Tiến Duật –NXB Văn học1970(?) ;
(**)Bài thơ Lửa đèn, in trong tập thơ nói trên và những câu thơ trích..
47. GẶP MẸ TRONG MƠ
Dẫu vẫn biết, chỉ là giấc mơ thôi
Mà sao con vẫn thầm khao khát,
Mong hằng đêm, luôn được gặp lại Mẹ...
Phút khắc khoải đợi chờ, như chưa từng lâu hơn thế
Con ùa về phía Mẹ hư vô !
Con ngắm nhìn bóng Mẹ mờ xa...
Muốn được xà vào vòng tay khô, gầy yếu
Mà sao, bàn chân không thể tới
ở phía kia, sương giá giăng đầy !
Mẹ ơi, có thật Mẹ vẫn còn ?
Mẹ chỉ hoá thiên thần trong giây lát
Nên hằng đêm Mẹ vẫn về nâng giấc ngủ
Cho chúng con bớt lạnh giá, cô đơn ?
Để hằng đêm, căn nhà ta được ấm hơn
Có bóng Mẹ bồng bềnh trong mộng...
Có tiếng trở mình, mỗi khi mất điện
Tiếng phe phẩy, quạt nan, gió lùa...
Có tiếng khóc hờn, cháu thức gọi bà
Tiếng tích tắc đồng hồ, đo màu đêm sâu thẳm...
Tiếng cối trầu, miết vào cay đắng
Cháy lên thắm đỏ, môi cờ ...
Con bỗng giật mình, chợt hiểu một điều
Bấy lâu rồi, Mẹ luôn cô quạnh
Ngôi nhà rộng, càng thêm hụt hẫng
Khi hằng đêm, Mẹ ngóng đợi con về…
Nhưng chúng con cứ lo chuyện mưu sinh,
Mải miết tối ngày
Đâu biết được, Mẹ chờ cơm từng bữa
Đâu biết được, đất trời đang trở gió
“Mẹ già như trái chín trên cây...” !
Hoá ra, tất cả vẫn như ngày xưa,
Chỉ có khác - Bây giờ
Chính chúng con, lại hằng đêm khắc khoải
Mong ngóng từng phút, từng giây,
Để được gặp lại Mẹ
Dẫu chỉ là trong giấc mơ thôi !..
Hà Nội, ngày giỗ Mẹ 13/10 Quí Mùi 2003
48. NỬA ĐỜI, NHÌN LẠI !
1.
Nửa thế kỷ đầu thai, nhìn lại
Hình như, không hổ một đời trai
Dọc ngang, xuôi ngược đâu chưa tới,
Sướng vui, đói khổ nào chưa hay ?
Dẫu thây chưa phải bọc da ngựa
Vết xước đôi lần, bé cỏn con
Chiến trường, giặc dã... đà nếm trải
B.52, đạn thẳng, pháo bầy...
Giữ vững niềm tin, vượt chính mình
Bạn bè, bao đứa đã hy sinh
Sốt rừng, đói lả... bên suối cạn
Hẫng người, miệng đắng, mắt lân tinh...
Níu từng ngọn cỏ, từng nhành cây
Dốc cao, núi dựng tận trời mây...
Trường Sơn, ngày ấy như huyền thoại
Nâng bước tuổi xuân, lạ kỳ thay !
2.
Từng chặng, đường xa, cứ vượt dần
Tâm bền, chí dũng, vững đôi chân
Tình yêu, sự nghiệp.. như định mệnh
Khúc quanh... đôi lúc có phân vân !
Chòng chành sóng nước, con thuyền cũ
Sông mãi trôi, hai nửa đục trong
Không buồm, không gió, không chèo chống
Hỏi sông sâu, thuyền có đổi dòng ?
“Đừng đứng núi này, trông núi nọ..!”
Lời cha dạy dỗ, lòng khắc ghi
Lấy “nghiệp xăng dầu” làm duyên nợ
Chẳng so đo, toan tính mà chi...
Dẫu cho thế sự, bao thay đổi
Lòng người không dễ cùng sẻ chia
Nhìn trước, nhìn sau, ta nhìn lại
Thấy rõ ta hơn, giữa cuộc đời...
3.
Bạn cũ, người xưa ... đứa mất, còn
Thằng không nhà cửa, kẻ đế vương
Hèn – sang, thế sự, âu số phận ?
Nhưng chớ vội quên, tình cố nhân !
“Cơm áo, không đùa với khách thơ…”
Dẫu còn đâu đó, chuyện bán, mua…
Ghế quan, mũ, mão… phường giá túi
Chẳng mới gì hơn, cổ tích xưa !
Sống đời tầm gửi, để mà chi
Đôi chân đất sét, có ích gì;
Thà về tát cạn dòng sông cũ
Bắt cá, mò cua… cùng bạn quê...
Để được đắm say, khúc dân ca,
Để được cầm tay, bạn lính già
Thuốc rê, rượu hũ… cùng thi, tứ
Cao hứng cho nhau, phút thăng hoa
4.
Người cũ, tình xưa, thật khó quên
Ước mơ thuở ấy, mãi bền nguyên …
Hơn nửa đời người, nay ngó lại
Tri ân, hai chữ khắc vào tim !
Tóc thơm, ai hoạ đường thiên lý
Hội cả về đây – Điệu đò đưa…
Hà Nội, trong tôi, như dạ khúc
Hát tặng riêng Em- Bông hường xinh
…
Thì ra, Ta vẫn mãi là Ta !
Vẫn một trái tim, một bài ca
Đường dài vạn dặm không lùi bước
Niềm vui, hạnh phúc chẳng bao xa ?!
Hà nội năm 2003
49. DÁNG XƯA
Vẫn còn đây hình dáng em xưa
Dẫu thời gian, bóng núi phai mờ
Cánh rừng già đã thêm bao tuổi
Mà hình như .... vẫn thế, em tôi !
Chỉ mái tóc xanh, đã trắng mây trôi
Sợi thương, sợi nhớ...
Sợi nào trút lại bìa rừng
Sợi nào ngược về mặt trận !..
Ngày ấy,
Trường Sơn ngút ngàn bom dội
Ta chẳng dám tin đâu, sẽ có một ngày về
Nhưng trái tim yêu vẫn thầm mách bảo
Người ơi, xin hãy vững lời thề
Dù hoa tím bao mùa thay lá
Dù giữa ngày vui vẫn bặt tin đời...
....
Ôi, Cho tôi ôm em trong vòng tay
Ôi, Cho tôi hôn em trong từng giây
Cho tôi lặng thầm trong thương nhớ
Nhớ về cái ngày xửa, ngày xưa ấy...
Nhớ về một cô Tấm trong mơ...
Hà Nội 4/2003
50. ĐỒNG HỚI
Chỉ vài năm, không về lại
Mà sao, nhiều thay đổi quá chừ...
Đồng Hới phổng phao, như cô gái trẻ
Khiến ai say, lạc lối đường về...
Cửa hàng xăng dầu nơi em bây giờ,
Cũng thật khang trang xinh xắn
Người xe, đêm ngày vào ra tấp nập
Nụ cười trên môi, luôn thắm tươi !
Thị xã êm đềm bên dòng sông xưa
Như chợt tỉnh, vươn mình ra biển rộng
Có thể lần sau thôi, về lại
Sẽ ngỡ ngàng : Thành phố mới bâng khuâng...
Nhật Lệ ơi, dòng sông nhớ thương
Bóng Mẹ Suốt, sẽ mãi còn soi sáng
Sừng sững một đất trời tự do, độc lập
Hắt lên, từ bên này, bờ Thái Bình Dương...
Có đi qua những năm tháng chiến tranh,
Gian lao, khổ đau !
Có vượt qua những ngày bom rơi, đạn xối
Thì chẳng có miền cực lạc nào hướng tới
Sẽ làm ta nguôi quên Đồng Hới
của ngày xưa !
Thị xã Đồng Hới 26/07/2003
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.