Lời chưa kịp nói...
Sống trong cuộc sống này, ai có thể định nghĩa hai tiếng "cuộc đời" hoàn chỉnh nhất? Bởi trong thế gian này không có bất cứ ai là hoàn hảo, ai cũng có cái đẹp cái xấu, thiên lương và cả những lỗi lầm; ai cũng có những vui buồn hoài niệm- những điều mà chúng ta đã vô tình phớt lờ qua để gồng mình toan tính mưu sinh cho ngày mới.Và tôi cũng vậy.Mười bảy tuổi không còn là cái tuổi trẻ con vô tư nữa nhưng cũng chưa hoàn toàn là một người trưởng thành.Chân ướt chân ráo bước vào đời, tôi còn nhiều mơ mộng và suy tư lắm- một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đáng nhớ của tuổi học trò luôn rực cháy với những hồn nhiên, giận hờn vu vơ, những mối tình vụt đi ngay khi hé nở, cả những giọt nước mắt mặn ngọt hòa tan... Tuổi học trò, một thời để mơ, một thời để nhớ.Có ai quên được những năm tháng bạn bè sát cánh kề vai,làm sao quên được những phút giây tôi lỡ... làm bạn khóc? Làm sao quên...? Đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi lòng mình: Sao không một lần mong bạn thứ tha, để rồi tình bạn kia tan vỡ? Bạn thấy tôi kiêu kì ích kỷ, nhưng đâu phải vì tôi không chịu nói ra. Một bức thư tay định trao, nhưng lòng này còn e ngại lắm, tôi sợ cuộc đời sẽ biết bm của bạn và tôi. Đến khi đủ dũng khí để trao thì bạn không còn bên tôi nữa... Cuộc đời là vậy...
Cơ hội chỉ đến một lần thôi
Lỡ qua đi thì đừng mong tìm lại
Tôi không chờ một mai kia gặp lại
Chỉ mong rằng bạn sẽ mãi tươi vui.
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.