PHÍA SAU MỘT MỐI TÌNH
Phía sau một mối tình- thơ Kiều Anh Hương
Posted by ngohuudoan on April 17th, 2007
PHÍA SAU MỘT MỐI TÌNH
Yêu tặng H
Anh từ đại ngàn bước ra…
Sau lưng là những cánh rừng đã chết
Tuổi 25, bất ngờ gặp em
Nụ hôn đầu, đắm say da diết…
Nhưng định mệnh, nào đâu có biết…
Anh phải rời xa, không một lời giải thích
Em ngóng hoài, tăm cá bóng chim!
Để rồi tan vỡ một trái tim !
Để rồi tan nát… một niềm tin
Với em, vạn nghìn lần, anh đã chết
Người lính ấy đã dã tâm cướp mất
Tâm hồn em… trinh trắng tuổi đôi mươi !
Em khắc sâu… oán hận mối tình đầu.
Hồ nghi cả thánh thần, trời phật…
Nào đâu biết, trái tim anh cũng nghìn lần tan nát
Bởi sự thật này, không thể nói cùng em !…
Anh từ đại ngàn bước ra…
Chất độc màu da cam, thấm sâu vào máu thịt
Nhưng anh nào hay, nếu không có một ngày
Chứng kiến nỗi đau từ người bạn lính
Khóc chia tay đứa con đầu lòng, mới sinh
Không tay, không mắt…
Ngỡ hiển linh… quái vật đầu thai ?!
Ôi, nụ hôn đầu đời đắm say…
Đêm diệu huyền bỗng thành đêm hoang tưởng
Vị ngọt đầu môi, bỗng thành chát đắng
Những ngôi sao xanh, bỗng lịm tắt rồi…
Không trốn chạy, nhưng anh đành phải quay lưng…?
Đâu dám nói, bởi anh biết, trái tim em quá nhân từ, độ lượng
Sẽ không thể bỏ mặc anh, khi từng tế bào đang dần lặng chết…
Em có tội tình chi để phải chịu nỗi đau này ?
***
Từ đại ngàn bước ra…
Nơi tội ác đã bị phơi trần
Nhưng không thể minh chứng cho tình yêu em nghìn lần sâu thẳm…
Dẫu vẫn biết sự thật luôn nghiệt ngã !
Mà sao tim vẫn nhói đau !
Lửa đã cháy ngút ngàn Trường Sơn..
Lửa vẫn cháy ngút ngàn Trường Sơn…
Dẫu màu xanh nhỏ nhoi, đang hồi sinh… loang lổ !
Dẫu vết thương đời, đang dần khoe sắc mới
Nhưng với anh,
Tình yêu em sẽ mãi mãi sẽ không còn
Dẫu nụ hôn đầu đời em dành cho người lính
Vẫn còn đây
Những phút giây đắm say, run rẩy…
Thiên thần !
***
…”Ôi , Chiến tranh! Chiến tranh!
Bạn bè ta, ngày nào…
Ai còn, ai mất ?
Bữa cơm quê một chiều Hội Lim
Thằng Hùng ngồi khóc
Thương ba đứa con
Nuôi mãi không thành người
Bởi chất độc màu da cam,
Bởi di chứng của một thời sốt rét
Bởi vết thương xưa dù nhiều năm liền vết
Vẫn nhói đau giữa lòng đời…” (*)
Kiều Anh Hương
(*) Trích trong “Vầng trăng Trường Sơn”, 2000
Kiều Anh Hương
Tình cờ đọc được bài thơ “Phía sau một mối tình” của tác giả Kiều Anh Hương
Mấy dòng tản mạn
Hơn 30 năm, chiến tranh đã đi qua, cũng không rõ nổi 30 năm là dài hay ngắn? Những hố bom mỗi ngày được lấp đầy rơm rác, đất cát rồi cũng mọc lên cây cỏ xanh tươi. Những thân dừa đau đớn với hang hố thù hằn cũng ngã xuống sau một lần gió lớn hoặc hết tuổi cũng phải qua đời để thay cho một thế hệ mới mượt mà trơn tru. Những thân cây mận, cây xoài góc sân, mang trong người những vết lê vết mác, suốt đời tươm máu hoặc què quặt hình hài rồi cũng sẽ khuất mặt.
Thời gian cứ dần trôi qua, chúng ta sẽ không còn thấy rõ ràng nữa những tàn dư của chiến tranh với một đời cây đời cỏ, đời hầm đời hố, nhưng cái vết thương của đời người thì hãy còn hiển hiện ra đây! Đời trước thọ thương rồi đến đời sau, đời sau nữa, sau nữa … tiếp nối đau thương. Chất độc màu da cam (dioxin) đã đổ vào một dòng sông vô tội, dòng sông màu đỏ. Dòng sông đỏ này đã phân chia thành kênh thành rạch rồi thành rãnh thành mương, len lỏi vào nương dâu ruộng đồng, đi tới đâu thì đời sống trở thành tật nguyền quái dạng đau thương tới đó. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ cầu mong cho sự trung hòa chậm chạp của những cơn mưa nhân từ rơi mỗi mùa trên quê hương đất Việt.
Mỗi ngày trên đường đi, chúng ta còn chứng kiến đâu đó ở ngã tư đường, trạm xăng dầu, trước rạp chiếu bóng … những “con người” nhưng không còn nhận ra được bằng định nghĩa của tự nhiên hay sinh học. Nỗi đau xác, đau hồn, đau mưa, đau nắng vẫn âm ỉ chảy trong dòng đời, chốc chốc lại gào lên nghiệt ngã. Không đi ngoài đường, không tới Trại mù, không tới Trung tâm người tàn tật, buổi chiều ngồi im trong nhà, lang thang trên internet lại bất chợt gặp những bức hình, hình bài thơ cũng đau nhói tim người.
“Bữa cơm quê một chiều Hội Lim
Thằng Hùng ngồi khóc
Thương ba đứa con
Nuôi mãi không thành người”
Tôi đang nói với bạn về một buổi chiều lang thang trên mạng, tôi đã chạm phải vết thương của một người lính. Có lẽ là vậy, có lẽ anh là người chiến binh dặm ngàn Trường Sơn ký ức. Bài thơ của anh viết cho một cuộc tình thật đẹp, có lẽ là rất đẹp, anh không nói nhiều về cái đẹp đó khi mà sự chua chát đắng cay đã tràn lên lấn át tâm tư. Cuộc tình đẹp nhưng đã âm thầm dang dở khi anh chợt nhận ra những giọt nước của dòng sông đỏ kia đã thấm vào chân lông thớ thịt, khi anh chợt nhận ra rằng giọt nước của dòng sông đỏ kia đã len lỏi vào cánh đồng yêu thương của mùa lúa đang thời con gái, đòng đòng… Mọi thứ đã dừng lại trong tiếc nuối tột cùng để ngăn chặn một đời cây đời cỏ đang chắc chắn bị thọ thương tiếp tục ở phía trước. Tôi bỗng thấy xót xa cho anh, xót xa nhiều cho một cuộc tình đã âm thầm, nghẹn ngào dang dở!
Ngô Hữu Đoàn
SG, 17.04.2007
Nguồn: thơ/thotre.com; ảnh/vietnam.vnagency.com.vn
VẦNG TRĂNG TRƯỜNG SƠN NĂM 2000
Kính tặng anh Phạm Tiến Duật
Trở lại Trường Sơn năm hai ngàn ...
Bất ngờ em gặp lại :
“Vầng trăng và Quầng lửa * (*)
Cháy rực giữa rừng khuya
ánh điện hàn chớp loè mặt đất ...
Tiếng xe xích ầm ì ...
Cứ ngỡ tăng ta đang vào chiến dịch
Mùa khô năm một chín bảy hai ( 1972 ) !
Thì ra, vầng trăng cháy trong chiêm bao ...
Ôi vầng trăng đỏ ối ngày nào
Đau đáu dõi theo từng quầng lửa
Đang trùm lên đoàn pháo, đoàn xe
Ngút trời những đêm A-so, A-sao ....
Ngày ấy,
Em chưa hề biết thế nào là cái đèn kéo quân -
(Trò chơi của con người !)
Chỉ có “Lửa Đèn” (**) trong thơ anh
Đã thắp lên trong tim em ngàn đốm lửa
Cháy bập bùng suốt cả tuổi thanh xuân !
Và chúng Em đã lớn lên,
Cùng với “Vầng trăng.. “ Trường sơn
Cùng với đại ngàn trơ trụi
Đỏ mắt dõi chờ từng chuyến xe
Xuyên qua bom rền, đạn xối
Chợt hiểu cái đèn kéo quân
Trong thơ anh huyền thoại
Lớn lao biết nhường nào !...
Vậy nên, đến tận bây giờ,
Trong những đêm không ngủ
Em thường nhớ về mặt trận
Nhớ về những ngọn đèn dầu thắp trong ống nứa
Nhọc nhằn dẫn lối xe đi...
Nhớ về Trường Sơn,
Nơi đã khắc dấu một thời trận mạc
Nơi đã khắc dấu chân Anh và Em
Trong trùng điệp đoàn quân đi diệt Mỹ...
Làm nên cái đèn lồng kéo quân
vĩ đại nhất hành tinh
giữa thế kỷ hai mươi !
Và chính nó, lũ "ma trơi" ngày ấy
Đã phải căng mắt dõi theo
Những ngọn đèn dầu bé xíu
Như triệu triệu ánh sao đêm
Hối hả hướng về đồng bằng,
Hối hả hướng về thành phố...
Cháy rực lên thành ánh lửa bình minh
Của ngày Ba-Mươi-Tháng-Tư lịch sử !
***
Ôi, Chiến tranh ! Chiến tranh !
Đâu bạn bè tôi ngày nào ?
Ai còn, ai mất ?
Bữa cơm quê một chiều Hội Lim
Thằng Hùng ngồi khóc
Thương 3 đứa con
nuôi mãi không thành người
Bởi chất độc “màu da cam” ! ...
Bởi di chứng của một thời sốt rét
Bởi vết thương xưa dù đã nhiều năm liền vết
Vẫn nhói đau giữa lòng đời ...
***
“Vầng trăng và những quầng lửa “
dấu trong ba lô ngày nào
Em lại lục tìm và chong đèn ngồi đọc
Hình như sắp có chiến tranh
Hình như lũ “ma trơi” đang dồn về I-Rắc...
Ơi Lửa Đèn ! Lửa Đèn !
Bao lần rồi, ta đã nhoè mí mắt ...?
Chẳng có nỗi đau nào giống nhau
Trang thơ mệt nhoài khao khát !
Chiến tranh hiện hữu những năm 2000...
Sẽ nghìn lần hơn - tàn khốc
Tất cả những gì trong thơ Anh đã viết...
Con người lại bắt gặp
Trên những trang tin về Bát Đát ( Baghdad )
Nơi máu sẽ rơi vì hoả tiễn và bom khoan
Chúng nó lại đến “ ... từ bên kia biển
Rủ nhau bay như một lũ ma trơi ...” (**)
Xin hãy thắp
Lửa Đèn lên Anh ơi!
Để nhận rõ mặt người
Để đẩy lùi chiến tranh !
Cho những cuộc hành quân nào còn trong bóng tối
Sẽ hiện muôn đời trên mặt ngọn đèn xoay.(**) A
Lưới 3-2002-Hà Nội 3-2003
Kiều Anh Hương
(*): Tập thơ của Phạm Tiến Duật –NXB Văn học1970(?) ;
(**)Bài thơ Lửa đèn, in trong tập thơ nói trên và những câu thơ trích..
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.