VỢ/Vợ là gì nhỉ, người ơi?Mà sao thiên hạ lắm lời.
MIỀN TRUNG CỦA TÔI
Miền Trung của tôi ơi,
Mùa này đã hết gió Lào chưa ?
Em còn nhớ,
Đường về “khu eo” không đó ?
Quê anh ở Đèo Ngang
Nơi Bà Huyện Thanh Quan
Đề thơ vào Dốc Nhớ
Nên càng quặn lòng
Thương ba tấc đá vô tri…
Nhưng bây giờ,
Hình như con người càng vô tri hơn !
Khi bỏ quên cả một đèo thương nhớ !
Đèo Ngang, tháng 12/2005
XUÂN 2007
Tĩnh lặng, sắc hoa, thảo mộc...
Suy tư... bão tố, sập sùi…
Hết lạnh, phong trần thôi gió bụi
Từng giọt dầu, nồng ấm nụ cười vui !
Tĩnh lặng, sắc hoa, thảo mộc
Suy tư... thời thế, trong ngoài…
Trời se, sắc xuân, mưa bụi
Giá dầu, sôi sục, toàn cầu !
Vững tay chèo lái, con tàu
Đất nước mở cửa họi nhập
Thị trường sẻ chia gian khó
Nụ cười lấp ló buồn - vui !
Tĩnh lặng, sắc hoa, thảo mộc
Bình yên, bến mới chào xuân !
Hà nội tháng 12/2006
VỢ
Vợ là gì nhỉ, người ơi ?
Mà sao thiên hạ, bao lời đại ngôn…
Vợ là duyên nợ càn khôn*
Vợ là báu vật, suối nguồn…thi ca
Vợ là “vương quốc” riêng ta !
Tay ôm má ấp, dĩ hoà, sớm khuya…
Vậy mà, lắm kẻ tình si
Vợ người lại thích, vợ mình lại chê !
Vợ người như nửa trăng quê
Tỏ mờ, hư ảo, bùa mê… lú hồn
Vợ mình như “cái chổi cùn”
Bỏ đi thì tiếc, để dùng thì không ?
Vậy nên, bao chuyện buồn thương
Vợ mình, mình vợ, đoạn trường, riêng ai…
Sông kia, dẫu đến là dài
Mà sao, đoản mệnh, bi hài… khúc quanh ?
Núi kia, cao những… mấy phân
Mà đời mòn mỏi gót trần bao phen
Rạng đèn, nào tỏ chân đèn…
Vợ mình, mình vợ… nỗi niềm nhân đôi !
Hoa hồng, ai tặng vợ tôi ?
Thư tình, mấy tập, vợ tôi giấu mèm
Rượu say ai uống vì em…
Thơ tình ai viết, nửa đêm, ướt nhoè..?
“Tình xưa…không rủ cũng về” **
Càn Khôn - duyên nợ, tang bồng mà chi !
Kẻ cười, người khóc, chia li
Thì ra, Trời Đất nhiều khi cũng lầm !
Còn duyên, gánh nợ cho chồng
Hết tình, vỏ ốc, một công tặng người
Thế gian, nhiễu sự lắm thôi
Thà về lên núi mồ côi mà thiền …!
Hà Nội, 20/12/2005
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.