THI SĨ GIỮA CUỘC ĐỜI KHÔNG THƠ
Thi sĩ giữa cuộc đời không thơ
Có những lúc nỗi đau như giằng xé
Tiếng hát không cất được nên lời
Tôi gởi lòng vào thơ
Mà sao?
Đầu ngọn bi cứ cấm lì vào giấy
như bám chặt cuộc đời tôi vào những nổi buồn đau vô hạn
không chương không hồi
Tôi đau như nối đau của giấy
Rách nát hồn những đường vạch lung tung
Tôi tự hỏi mình
Có phải ta là thi sĩ
Mà sao hay buồn
Không!
Tôi không biết làm đẹp cho đời
Mà chỉ biết ném vào gió ,vào mây,vào tình yêu,vào những ngày đang sống…những nổi buồn bất tận
Ngày không thơ!
Tôi
Rũ rượi tiếng cười
Rã rời niềm đau
Thơ
Rất lạ.
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.