N.21:PHẢN BỘI/N.22:NHỮNG VIÊN ĐẠN MANG NẶNG TỨ THƠ
21. PHẢN BỘI
Không sợ đói
Không sợ chết
Trên chiến hào, sợ nhất
Lưỡi lê kẻ phản bội
Phía sau !
Không sợ giàu
Không sợ nghèo
Trên thương trường, sợ nhất
Mánh mung kẻ phản nghịch
Chơi nhau !
Không sợ tốt
Không sợ xấu
Trên đời này, sợ nhất
Đầu lưỡi kẻ hai mặt
Uốn cong !
Không sợ ngu
Không sợ dốt
Riêng mình tôi, sợ nhất
Gặp hạng người xu nịnh
Tà tâm !
23/11/2006
22. NHỮNG VIÊN ĐẠN MANG NẶNG TỨ THƠ ĐAU
Kính tặng nhà thơ Nguyễn Vĩnh
Ba mươi năm sau
Tôi mới gặp anh
Người lính trẻ
Từng bị mâm pháo lật úp lên đầu
Sau loạt bom B52 dội vào lòng Hà Nội
Băng đạn 37 ly chưa kịp bắn
Đồng đội vẫn ghì chặt trong tay
Tim ngừng đập, mà mắt không kịp khép
Bởi đang lo “nhắm thẳng đầu thù…”
Lật pháo lên
Đạn lại lên nòng
Đồng chí...
Vẫn nguyên đội hình trên mâm pháo…
Trút hận thù lên bầu trời tang tóc
Máu nhòe nước mắt
Hòa ơi, Được ơi…
B52 đang cháy
Mà sao, các bạn vẫn ngồi
Lặng im !
Vuốt mắt bạn lần cuối cùng
Ta nạp đạn vào thơ
Những viên đạn lửa
Viết lên trời đêm Hà Nội
Những câu thơ bất tử
Tặng riêng đồng đội tôi !
HN 1972-2005
2 Bình luận
Recommended Comments