Thơ viết về Mẹ !
1. KHÓC MẸ
Dẫu ngàn lần không đợi
Nhưng Mẹ ơi định mệnh đến kia rồi ?
Khi nỗi đau, Mẹ không còn biết được
Là khi trái tim con máu chảy tơi bời !....
Xin hãy để con nhìn Mẹ lần cuối cùng
Gió lạnh, đồng sâu, nỡ nào con bỏ lại
Dẫu vẫn biết, Mẹ về cùng tiên tổ
Có đâu xa mà nước mắt tuôn, rơi...
Có phải không hỡi Mẹ kính yêu ơi !
Mẹ đã giận mình con, nhiều, nhiều lắm
Khi tuổi thơ đến trường, ham chơi không học
Khi đánh giặc trời xa, chậm cánh thư về ..?
Khi đất nước thanh bình,
Mẹ thầm nhắm “một người”
Nhưng con chẳng chịu vâng lời “thăm hỏi…”
Để Bà hát ru, để Ông bồng cháu
Để mái nhà thêm vui, tiếng trẻ bi bô...
….
Mẹ càng giận nhiều hơn,
Khi vợ chồng chúng con,
Ngày nào “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”;
Tiếng bấc, tiếng chì..
Vò nát trái tim khô ?...
Ôi, có nỗi đau nào hơn nỗi đau này đây
Vậy là nợ Thái Sơn còn đó !
Ta mất Mẹ,
Chính là khi ta cần có Mẹ nhiều nhất
Để mênh mông hờn giận vỗ về ...
Nhưng đành thôi, cho con được cúi đầu
Lạy tạ, trước hương hồn của Mẹ
Mẹ ơi, Mẹ có nghe con khóc
Không chỉ bằng nước mắt ngày xưa !
Hà nội tháng 10/1997
2. GẶP MẸ TRONG MƠ
Dẫu vẫn biết, chỉ là giấc mơ thôi
Mà sao, con vẫn thầm khao khát
Mong hằng đêm, luôn được gặp lại Mẹ...
Phút khắc khoải đợi chờ,
như chưa từng lâu hơn thế
Con ùa về phía Mẹ hư vô !
Con ngắm nhìn bóng Mẹ mờ xa...
Muốn được xà vào vòng tay khô, gầy yếu
Mà sao, bàn chân không thể tới
ở phía kia, sương giá giăng đầy !
Mẹ ơi, có thật Mẹ vẫn còn ?
Mẹ chỉ hoá thiên thần trong giây lát
Nên hằng đêm Mẹ vẫn về nâng giấc ngủ
Cho chúng con bớt lạnh giá, cô đơn ?
Để hằng đêm, căn nhà ta được ấm hơn
Có bóng Mẹ bồng bềnh trong mộng...
Có tiếng trở mình, mỗi khi mất điện
Tiếng phe phẩy, quạt nan, gió lùa...
Có tiếng khóc hờn, cháu thức gọi bà
Tiếng tích tắc đồng hồ, đo màu đêm sâu thẳm...
Tiếng cối trầu, miết vào cay đắng
Cháy lên thắm đỏ, môi cờ...
Con bỗng giật mình, chợt hiểu một điều
Bấy lâu rồi, Mẹ luôn cô quạnh
Ngôi nhà rộng, càng thêm hụt hẫng
Khi hằng đêm, Mẹ ngóng đợi con về…
Nhưng chúng con, nào hay biết gĩ
Chuyện mưu sinh, tối ngày mải miết
Đâu biết được, Mẹ chờ cơm từng bữa
Đâu biết được, đất trời đang trở gió…
“Mẹ già như chuối chín cây...” !
Hoá ra, tất cả vẫn như ngày xưa !
Chỉ có khác - Bây giờ,
Chính chúng con, phải hằng đêm khắc khoải
Mong ngóng từng phút, từng giây,
Để được gặp lại Mẹ
Dẫu chỉ là trong giấc mơ thôi !..
Hà Nội, ngày giỗ Mẹ 13/10 Quí Mùi 2003
3. MẸ
Một đời nghèo đói, tha hương
Mồ hôi chan bát cơm thường, nhạt tênh...
Gánh rau lửng sáng, từ đêm
Gầy hao, dáng Mẹ tảo tần bán mua
Oằn cong, gánh nợ bốn mùa
Một đời Mẹ trả hết chưa. Cơ hàn ?
Chợ đêm, nơi đó vẫn còn
Khoảng không tĩnh lặng, xoáy tròn dấu xưa…
Bây giờ, hơn cả ước mơ
Nhà lầu, cơm áo... đủ vừa, mười mươi
Bây giờ, con cháu nên người
Mong sao chín suối, ngậm cười, Mẹ vui !
Hà Nội tháng 7.2004
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.