12/8/2007
Sáng dậy sớm vào web thotre đọcbài bình luận của mọi người vừa buồn cười vừa thấy chán. Sao mà họ nặng lời với tất cả mọi người thế nhỉ. Mình chỉ xem thôi ko có ý kiến gì. Mỗi người một cảm nhận riêng cơ mà. Dù sao thì mình cũng nhận thấy có những bài dùng ngôn từ và hình ảnh quá xa lạ với thực tế và khó hiểu. Phải chăng họ quan niệm thơ là một thể loại cao siêu đọc càng khó hiểu càng tốt nhỉ. Mình cũng chịu không thể hiểu nổi nữa. Còn mình thì sao? Đợt này mình thấy mình cũng đã sáo mòn và dễ dãi trong khi viết thì phải. Đôi khi mình viết như trải lòng trên nhật kí. Không suy nghĩ tìm cấu tứ như ngày xưa nữa. Thật sự nhiều lúc viết chỉ để giảm stress, giải toả những mệt mỏi trong lòng. Sắp vào năm học mới rồi, chắc cũng ko còn nhiều thời gian nghĩ ngợi cho riêng mình nữa.
Hôm thứ sáu đi liên hoan thật vui và cảm động khi chị H và anh T nhận ra nhau khi còn ở cùng phố ngày xưa. Nhìn họ dần nhớ lại những kỉ niệm mình thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc rất lạ. Về viết được bài Vì sao miền kí ức nhưng thấy vẫn ko bằng lòng ở câu từ. Nhưng ko có thời gian để trau chuốt nữa. Thầm mong mình cũng có những phút giây hội ngộ thật ý nghĩa. Người ấy giờ đâu nhỉ? Xa quá rồi và mình thì mắc nợ quá nhiều...
Ước gì thăm lại ngày xưa
Ta về thăm lại ngày chưa biết gì...
(ĐHC)
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.