2/9/2008
Sau một cuộc hành trình dài mệt mỏi dường như mình đã thay đổi hẳn. Thờ ơ, hờ hững, vô hồn. Những điều trước đây có thể làm mình giận hoặc vui hoặc mất ăn mất ngủ giờ đây trở nên quá bình thường. Có buồn! nhưng chỉ như gió thoảng qua! Nhẹ lắm! Đôi khi không biết mình còn là mình nữa hay ko. Ko giận, ko vui, ko mong nhớ!!! Những câu chuyện của mình trở nên lạnh lùng đôi khi cay nghiệt. Họ sợ mình. Giận mình. Chán mình. Cũng thế cả. ko ảnh hưởng gì. Mình ko may mảy động lòng trước một ai. Công việc cũng thế, ko cố gắng, ko bỏ bê. Bình thường! Tất cả chỉ đọng lại hai chữ bình thường! Đáng vui hay đáng buồn nhỉ? Mấy ngày nữa là bắt đầu công việc một cách thực sự rồi. Mình ko háo hức chờ đợi hay lo âu như trước, cứ bình thản, cứ thờ ơ... Với tất cả!!!
Đời buồn như lá... gió mãi cuốn đi... xoay tận cuối trời..............
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.