6/10/2008
Một ngày ko thể quên. Một mình và nghĩ tới những gì đã qua, những gì sẽ tới. Chợt thấy thời gian vẫn mải miết trôi còn mình thì vô nghĩa lâu rồi. Trống rỗng và chán ngắt. Không muốn nói với ai, ko muốn bất kì một điều gì. Cứ nói và thấy thật ko biết là nói gì nữa. Nếu nói ra những điều đã nghĩ chắc sẽ ko ổn chút nào. Hãy như ngày xưa! Một người trước khi chia tay đã mong muốn mình như vậy. Hãy như ngày xưa! Hãy như ngày xưa! Hãy như ngày xưa!...
GỬI CHO BẦY CON SÍT
(Phạm Hồng Oanh)
Tại người lắm nhớ nhiều quên
Hẹn bao nhiêu hẹn chẳng nên hẹn gì
Người xưa vạt áo đầm đìa
Đi tìm ngọn gió thổi về nơi nhau
Lời đi trước, người đến sau
Càng say lời hẹn càng đau lời tìm
Trăm năm vẫn một yếu mềm
Ở ngay ta, chứ phải tìm đâu xa
Tìm người như thể tìm ma
Áo ai bằng giấy cho ta lỡ lầm.
Quá mùa nên cải thành dưa
Trầu xanh héo lá khi chưa kịp vàng
Muốn sang mà chẳng được sang
Dẫu là một chuyến đò ngang cuối ngày
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.