18/10/2008
Nói chuyện cả sáng với một người. Lòng lại như có bão. Mình đã quyết ko mà sao ko thể cầm lòng. Nghe những lời tâm sự của cả 2 người ấy mình đều đưa ra những lời khuyên tốt nhất, nhưng sao trong lòng thấy đau nhiều quá. Họ ko hiểu hay vô tình ko hiểu mà đều tìm mình để nói. Có lẽ mình là người biết lắng nghe, biết giấu những cảm xúc thật trong lòng. Khi họ nói với mình họ nhẹ lòng đi rất nhiều phải ko? còn mình thì... nặng lòng thêm nhiều quá. Thôi cũng chẳng sao, vì mình vốn đã nặng lòng rồi, giờ thêm chút tâm sự nữa thì có nghĩa lí gì đâu. Đôi khi thấy họ ác với mình quá. Sao họ ko kể với ai mà cứ tìm đến với mình. Thấy đau là chưa quên phải ko? Ước gì mình ko còn đau nữa. Ước gì.......
Tất cả những chuyện cũ như lại hiện về. Như mới hôm qua. Lại nhức nhối. Con người mình tệ thật. Khó quên. Ước gì có thể quên...
Tôi thường quên những điều đáng nhớ
Lại hay nhớ những điều nên quên...
Tôi quên trời đã vào đông
Phong phanh một tà áo mỏng
Tôi quên trời đang mưa dông
Một mình lang thang trên phố
Sao tôi quên đi tất cả
Mong nhớ một người nên quên!!!
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.