29/11/2008
Những giờ phút nặng nề trôi! Tội lỗi! Tội lỗi! Đã nằm bẹp 1 tuần, đã mất ngủ đêm qua, đã viết 2 bài thơ mà lòng vẫn nặng nề quá. Mình muốn khóc muốn kêu gào! Ước gì được quan tâm và yêu thương thì mình ko dễ dàng quyết định như thế. Mình đau lòng. Lo sợ. Tu đi! Tu sao được nữa... Ơi trời! điên vì nghĩ ngợi mất! Chắc khi chết mình sẽ nặng kiếp lắm đây!....
ĐAU
(28/11/2008)
Đau vì chẳng thể nặng mang
Đau vì cuộc sống đa đoan mọi bề
Ta nghe lòng những ê chề
Dứt yêu thương để thả về cõi xa
Đành lòng không nụ, không hoa
Đành lòng là một cây già héo khô
Đêm về trong mỗi giấc mơ
Tiếng con gọi mẹ cơ hồ xót xa
Thả lòng trong giấc mơ hoa
Để con phải hận chưa qua kiếp người
Nặng tâm chẳng thể đổi dời
Đắng lòng hờn trách tình người thờ ơ
Quặn mình trong những câu thơ
Trải lòng sao vẫn từng giờ xót xa?
Con về sống với ngàn hoa
Ta chìm trong ải can qua kiếp người
Tội ta trời định trước rồi
Kiếp này trả nợ tình người bạc đen.
29/11/2008
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.