Ngày không bình yên - 19/12/04
CHIẾN THẮNG LỚN NHẤT CỦA ĐỜI NGƯỜI LÀ CHIẾN THẮNG BẢN THÂN MÌNH.
Bắt đầu những ngày chiến đấu với trái tim yếu đuối của mình. Đúng là 1 cuộc chiến không cân sức, nk ạ. Mà những ngày này trời lạnh mới kinh chứ. Lạnh lẽo y như...cõi lòng hoang vắng của mình vậy.
Có lẽ mình không nên ra đường càng nhiều càng tốt. MỖi lần ra đường, mình lại nhớ anh. NHớ da diết. NHớ đau đáu. CỨ ước sao có thể nhìn thấy anh, gọi cho anh và được cùng anh sống lại những ngày yêu dấu cũ. Đã 5 cái tết trôi qua mình cùng đón với anh. CỨ vào những ngày cuối năm chộn rộn này là mình và anh lại dung dăng dung dẻ chở nhau đi mua hàng sales, lục lọi hàng giảm giá. Những ngày lạnh thế này mình lại ôm chặt anh khi cùng đi ngoài đường. Đến khi nào hả nk, lòng mình sẽ lại bình yên? Mình thật vất vả với nỗi buồn của mình, với nỗi nhớ của mình. Đúng như anh nói, 2 đứa giờ không buồn khổ gì nữa mà chỉ nhớ nhau thôi. Ký ức ngày qua cứ lảng vảng mãi trong đầu anh và mình. Những ngày tháng đó dễ gì mà quên. NHững yêu thương đó dễ gì bôi xóa. MÌnh và anh đã yêu nhau đến vậy, đã có một tình yêu đẹp đến vậy, dễ gì lãng quên...
Nhưng mà phải quên thôi, nk ạ. Dù không thể, nhưng cũng phải gắng làm. Không có điều gì là không thể làm cả. MÌnh và anh không bao giờ đến được với nhau thì phải quên nhau đi thôi. Giờ nhớ nhau thì nhớ vậy, nhưng nếu quay lại chắc cũng chẳng sung sướng gì. Thôi thì hãy gắng quên nhau để những gì đã qua mãi mãi là một ký ức đẹp trong lòng mình và anh. Những ngày tháng đó không bao giờ còn tìm lai được nữa đâu.
Giờ mình sẽ tự múc lấy nguồn sức mạnh bên trong trái tim, tâm hồn mình để sẽ thật sự quên anh. Mình sẽ tự đi trên đôi chân của mình để chiến thắng bản thân. TIn rằng khi mình tự thân có thể dứt bỏ tình yêu này, vượt qua nỗi đau này thì mai này sẽ chẳng có gì làm mình gục ngã được nữa. Những cuộc chia tay mai này, những người đàn ông đến với mình sau này, sẽ chẳng thể đốn ngã mình đâu. Và mình biết rằng người đàn ông bên cạnh mình ngày mai sẽ là người yêu mình nhiều hơn mình yêu họ. MÌnh biết rằng từ nay mình sẽ không còn tìm lại được cảm giác hạnh phúc tột cùng, đau khổ cùng tận, nỗi hân hoan vô bờ, nỗi nhớ nhung, lo sợ cồn cào..những cung bậc tình yêu mà mình đã có được với anh nữa. Những cảm giác tình yêu đó đã thật sự chết đi rồi. Sẽ không có việc mình thức trắng đêm, mò ra khỏi nhà vào tờ mờ sáng để chạy đến vơí anh, để được gặp anh và tin rằng mình sẽ không mất anh nữa. Sẽ không có người đàn ông nào làm mình điêu đứng như thế nữa. Thôi thì ít ra kiếp này mình cũng đã hơn được bao nhiêu người là đã có được một tình yêu lớn, đã nếm trải được những tột cùng hạnh phúc lẫn khổ đau của tình yêu.
Và hơn hết, mình biết rằng người đàn ông rất yêu dấu đó của mình sẽ luôn bên cạnh mình, luôn dõi theo mình, luôn sẵn lòng đến bên mình khi mình kêu cầu đến. Vậy cũng là diễm phúc lắm. Và mình cũng sẽ dõi theo a như thế. Mai này, 2 đứa vẫn có thể cùng sẻ chia với những biến cố cuộc đời, những thăng trầm cuộc sống. MÌnh sẽ thương con anh như con mình. Thương các em anh như em mình. Sẽ đến bên anh khi a buồn đau nhất. TÌnh yêu này sẽ không chết đi mà sẽ chuyển thành một tình cảm khác để mình và anh sẽ là những người tri kỷ đi bên đời nhau, dõi theo nhau đến trọn cuộc đời dù không bao giờ có thể đến được với nhau.
Mình phải quên thôi. Gắng quên thôi. Quên nhau thôi, anh nhé. Chuyện ngày xưa...ngày xưa...
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.