Jump to content
  • entries
    13
  • comments
    0
  • views
    85.541

(Phần Hai) Một Cõi Mây Bay (tiếp theo Phần Một)

Lê Nguyễn Thanh Vi

221 views

Vũ đến đón Tôi. Hôm nay hình như Trời nhiều Mây lắm? Tôi không nhìn lên, chỉ cúi mặt theo Vũ bước vào Nhà Thờ. Hai đứa cùng qùy xuống trên nát tan mình, mỉm cười, rồi hứa với nhau nhiều lời lắm, những lời mà Tôi biết Tôi không giữ được. Tôi run run cầm tay Vũ, xỏ vào một chiếc nhẫn, nói những lời gì Tôi không rỏ, chỉ biết là ba tiếng sau cùng Tôi nói rất chậm, vang khắp Nhà Thờ:

-Xin Lỗi Vũ..

Đức Cha và mọi người nhìn Chúng Tôi ngơ ngác, Tôi cũng ngơ ngác nhỏ lệ và buông tay Vũ ra, nhưng Vũ nắm tay Tôi lại, giữ thật chặt. Hai đứa cúi đầu trong tiếng vổ tay thật lâu khi Đức Cha giới thiệu một gia đình mới.

Đám Cưới trang trọng rồi cũng qua, mọi người ra về. Phượng và Tôi dọn dẹp đồ xong, đứng chờ Vũ. Vũ còn ngồi ở một góc bàn với vài người Bạn, tay cầm chai rượu uống mãi. Có lẽ Vũ cố tình uống cho say, đễ tránh bở ngỡ khi hai đứa phải đối diện nhau, với cõi lòng bối rối, tơi bời. Phượng sửa lại aó Tôi và nói:

-Từ hôm nay, Hạnh Phúc hay không do chính mình quyết định. Tao mong là Mày đã tỉnh mộng, không lôi thôi nữa. Tình Yêu của Mày không còn có thật, ông Vũ đằng kia có thật, Hạnh Phúc có thật. Hãy ngấu nghiến mà ăn, đừng chảy giải thèm hoài một trái Táo không có ở Thiên Đàng này nữa, hiểu chưa?

Tôi hỏi Phượng câu hỏi ngày nào:

-Dể dàng vậy hả Phượng? Vướt bỏ Tim mình…

Phượng thấy Tôi rơi nước mắt, Nó bổng nổi cáu:

-Ừ thì lỗi tại Tao tất cả! Nhưng Tao không ngờ Mày lại ngu si, đần độn, cuồng điên không muốn hiểu gì hết để cả đám phải đau khổ như vầy Ti ạ.

Và Phượng lôi Tôi đến chổ Vũ, dí Tôi ngồi vào lòng Vũ, nói:

-Vợ Anh nè! Anh mang về dạy dổ cho ngoan! Nếu không nghe lời thì cứ đánh…đít thật đau cho Nó tỉnh ngộ.

Vũ lúng túng đở Tôi dậy, rồi không biết nói gì, làm gì? Vũ đứng nhìn Tôi khóc. Phượng nói với Bạn Vũ:

-Mấy Anh sao không đưa vợ chồng người ta về cho rồi? Đêm Tân Hôn đáng gía nghìn vàng, để họ ở đây mãi làm gì?

Bạn Vũ vội đứng lên, cười…lém:

-Dạ… Chị Hai.

Phượng bấm tay Tôi, nói nhỏ:

-Tao về, Mày liệu hồn mà sống cho tốt đó! Tao sẽ đến tìm Mày.

Chưa bao giờ Tôi lại mong ước, cầu xin cho đường về Nhà dài vô tận như đêm nay. Vũ chắc đã say rồi, ngồi nhắm mắt im lặng bên Tôi. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ hơi Vũ thở rất nhẹ khiến Tôi lại nhớ Anh. Có lẽ giờ này Anh cũng đang say khứ ở đâu đó, hay đang nằm cuộn tròn, co ro, cô đơn với đau buồn ngậm nhấm, nuốt nghẹn. Tôi bậm môi để không khóc nữa. Xe ngừng trước Nhà, Tôi ngần ngại một lúc rồi mở cửa bước xuống, Bạn Vũ đưa chìa khóa cho Tôi:

-Chị vào Nhà trước đi, Tôi đở Vũ cho.

Tôi vẫn bâng khuâng chưa muốn đi, tiếng Vũ bổng vang lên:

-Thôi khỏi cần, Mày về đi, Cảm Ơn Mày.

Và Vũ bước ra, đưa hoa cho Tôi cầm. Bạn Vũ vẫn còn đứng lại, nhìn hai bóng người bước thấp bước cao đi vào Nhà. Đến bàn ăn thì Vũ như muốn ngã. Tôi luống cuống đở Vũ vào phòng, để Vũ nằm xuống giường, lau mặt Vũ, đắp một cái khăn lên trán rồi Tôi bước ra.. Tôi đi quẩn quanh căn Nhà xa lạ lần đầu bước vào. Từ nay nó sẽ là Nhà của Tôi, Tôi sẽ sống vui buồn với nó và làm quen với những đồ vật sắp xếp gọn gàng, dể thương khắp chổ mà chắc Vũ đã bỏ nhiều công sức lắm. Hạnh Phúc của Tôi là đây mà, phải không? Sao Tôi lại nhìn Hạnh Phúc mình một cách buồn thảm như vầy? Tôi đi thay đồ, ra đứng ngại ngùng ở cửa phòng một lúc rồi rón rén bước vào, ngồi nhẹ xuống giường. Tôi không dám nhìn Vũ. Đọc Kinh xong, Tôi thu hết can đảm đặt mình xuống nằm cạnh Vũ. Tôi cố gắng giổ giấc ngủ của mình mà không sao ngủ được, dù Tôi rất mệt. Vũ trở nhẹ mình, làm Tôi cuống quính lên. Bất chợt Vũ đưa tay qua tìm tay Tôi, nắm lấy thật chặt, để lên ngực Vũ. Tôi bối rối, hồi hộp nằm im. Tiếng Vũ đứt đoạn:

-Anh…..Yêu…. Em…

Hai đứa im lặng, im lặng lắng nghe tiếng thở của nhau và nỗi buồn mênh mông đổ xuống cõi lòng, đổ xuống thân xác mệt nhoài của một ngày Cưới thật dài, rồi thiếp đi vào giấc ngủ vùi.

Như lời xin của Tôi, hai đứa không đi hưởng “Tuần Trăng Mật”, chỉ đi loanh quanh trả đồ Cưới, về nhà Bố Mẹ hai bên dọn dẹp, chạy tới chạy lui chở đồ của Tôi về Nhà mới. Tối lại, Tôi ở trong phòng sắp quần áo vào tủ, Vũ bước vào rất nhẹ, đứng sau lưng Tôi, Tôi ngại ngùng không lên tiếng, lâu lắm Tôi mới nghe Vũ nói nhỏ:

-Anh sẽ…đợi Ti….

Rồi Vũ đi vội và sang phòng kế bên, đóng cửa lại. Tôi bỏ đồ xuống ghế, ngồi thẩn thờ, ngơ ngác, đầu óc rối mù.. và Tôi cũng không biết Tôi ngồi như vậy bao lâu?

Khi mở mắt ra nhìn đồng hồ, đã hơn Mười Một giờ! Tôi đứng vội dậy, rửa mặt, súc miệng rồi đi vội ra phòng ngoài. Nhìn quanh không thấy Vũ đâu, chỉ thấy ở bên bếp có hai cành hoa Calla Lily trắng với một ly Trà và một cái bánh Bao. Tôi bậm môi, chạy nhanh ra xe, xuống phố, đến ngồi bên tượng Đức Mẹ, khóc oà. Sao Tôi lại để Đời mình thê thảm qua đi như vầy? Cho dẩu đau buồn không dứt, Tôi cũng không thể để ai gánh chịu kết qủa của mình. Nhất là Vũ, Vũ đâu có lỗi gì để chịu hình phạt của đớn đau Tôi? Tôi đã bằng lòng Đám Cưới rồi mà? Từ nay Tôi phải làm cho tròn bổn phận Dâu, Vợ của mình. Tôi không thể chỉ sống cho Tôi, cho Tình Yêu ích kỷ, nhỏ nhen này nữa. Hôm nay nhìn mình, Tôi không phải là Tôi. Tôi của ngày trước, rất kiên cường, ngạo mạng, rất thiết tha được cho đi mà không cần nhận lại, được yêu mọi người vui lòng mà không cần điều kiện gì. Tôi sống ngẫn mặt, hài lòng biết bao. Sao bây giờ lại cúi mặt, đầy bất an như vầy? Xấu hổ qúa, tội nghiệp qúa Ti ơi! Mẹ ơi, xin giúp Con lau khô những giọt nước mắt này, đừng để nó chảy mãi, nó sẽ làm lụt lội Đời Con, Đời Vũ, Đời Anh. Nó sẽ nhận chìm Chúng Con vào cõi u mê, thảm thương lắm! Tôi cứ ngồi lầm bầm như vậy cho đến chiều.

Tôi về Nhà, Vũ đang dọn cơm. Tôi bước đến, đứng sau lưng Vũ… Vũ quay sang cười, định hỏi Tôi gì đó nhưng Vũ im luôn, mắt Vũ buồn đi khi thấy Tôi lại khóc. Tôi ngại ngùng cầm tay Vũ, nắm chặt, nấc nghẹn:

-Xin Lỗi Vũ..

Vũ ôm Tôi vào lòng, cúi xuống, áp mặt vào má Tôi… để những giọt nước mặn hòa vào nhau, nhỏ lên môi.

Tôi đã thật sự bước vào đời làm Vợ, làm Dâu. Bận bịu và khá cực nhọc. Tôi vẫn đi làm ở Bank, đi học, sinh hoạt Cộng Đồng như trước, thêm vào phụ giúp Mẹ Vũ trông coi cửa hàng, lo cơm nước cho Chồng, cho Bố Mẹ. Cuộc sống quay nhanh nên lắm lúc Tôi cũng mệt nhoài, đuối sức. Tôi phải cố gắng lắm để bước chân đi tới của mình vững vàng, không vấp. Thấy Tôi vất vả nhiều, Vũ năn nỉ:

-Ti nghỉ làm nha? Đi học thôi cho mau xong, nếu muốn thì trở lại đi làm sau.

Tôi không chịu, Vũ có vẽ buồn nhưng vẫn luôn chìu theo ý Tôi. Không phải Tôi muốn cực khổ vậy đâu. Tôi chỉ không thích lấy tiền của Vũ tiêu sài rảnh rỗi, và càng không muốn dùng tiền đó để đóng học phí cho mình. Giấc mộng “Cô Giáo" mà Tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức, nhất định phải làm thành, Tôi muốn thực hiện bằng tâm huyết, khó nhọc của chính mình. Từ khi xa Anh, Tôi càng quyết tâm và nổ lực hơn. Ngày xưa hai đứa luôn nâng niu mơ ước này, Anh nói, dáng Tôi "Hạc gầy", thích hợp làm Cô Giáo lắm. Anh hẳn sẽ rất vui mừng nếu biết Tôi học xong. Còn một năm nữa thôi mà, Tôi sẽ ráng được, ngày tháng cũng sẽ qua mau.

Vũ cũng bận rộn với việc làm riêng của mình và cơ sở của Bố Vũ, nên Chúng Tôi rất ít khi đi đâu, làm gì hay có thì giờ riêng cho nhau. Cuộc sống Vợ Chồng không được thắm thiết, đầm ấm như lòng Vũ ước mong, như tất cả cố gắng của Tôi. Hơn một năm qua, Tôi rưng rưng cảm động nhìn được rất rỏ, dáng Vũ cao, gầy, cặm cụi, gắng sức đập đổ đỉnh sầu trong nhau. Vũ đầy Từ Tốn, Bao Dung làm Cảm Phục lòng Tôi. Mỗi tối, dù Vũ có mệt mỏi cở nào, Tôi có về trể đến đâu, Vũ cũng thức đợi Tôi để cùng ăn cơm chung, và trên bàn ăn dường như rất ít khi thiếu vắng một hay vài cành hoa Calla Lily trắng, dù Vũ đã trồng cho Tôi một vườn trước sân. Tình Yêu Vũ tỏ rất đơn sơ, qua những việc làm nhỏ bé, lặng lẽ, âm thầm… làm Tôi lại khóc nhiều và buồn nhiều hơn. Tôi khóc cho Vũ, cho Tôi, Cho Anh. Cho Cuộc Tình ngang trái, bẻ bàng của Chúng Tôi. Lắm lúc, Tôi rất ghét, hận mình. Tôi đã không biết xấu hổ, tôn trọng bản thân, an phận với cuộc sống tốt đẹp mà Tôi có được. Anh cũng mong mõi, cầu xin cho Tôi được cuộc sống này mà? Sao Tôi lại không thể sống được, cho thật tốt?Tôi đã cố gắng lắm, nhưng Tôi không biết làm sao tự chủ, kìm hảm, ngăn chận cảm xúc của Tim mình? Trái Tim này vẫn hoài ầm ỉ nhớ thương Anh, vẫn ngày ngày trở về nâng niu Kỉ Niệm một thời Hạnh Phúc cùng Anh, vẫn cứ ngậm ngùi xót xa Tình buồn.

Tôi vẫn thường viết những trang thư nhớ thương đau lòng, kể lể đủ chuyện với Anh như ngày nào, nhưng Tôi cất lại, chỉ thỉnh thoảng gởi cho Anh một lá viết vội, không đầu không đuôi. Tôi cũng nhận được một vài lần thư Anh, như lời Anh bắt buộc phải hứa với Tôi, một cách vô lý, ngang bướng là không được ngừng gởi thư cho Nhau. Chỉ khi nào Tôi không gởi cho Anh nữa, thì Anh mới được “tự do”. Thư Anh viết giờ chỉ là một vài câu ngắn gọn thăm Tôi có khỏe không? Gia đình có bình yên không? Những hàng chữ nhỏ, lẻ loi, trơ trọi in đậm trên trang giấy trắng rộng… trông buồn mênh mông, cô đơn buốc gía… như Anh và Cuộc Đời bây giờ, kiến Tim Tôi càng xót xa, u hoài.

Và một ngày, cũng là lần sau cùng Tôi nhận, đọc thư Anh. Tôi được biết Anh đã học xong, đã ra Trường, đang đứng trước một tương lai tươi thắm, tốt đẹp, đầy hứa hẹn. Tôi quyết định không gởi thư đi cho Anh nữa, dù Tôi vẫn viết. Tôi đã thật sự an lòng, tin tưởng rồi một ngày cuộc sống của Anh sẽ yên vui trở lại. Anh có thể ươm lại hạt Hạnh Phúc của mình và nhìn nó nẫy mầm, nở lá, kết hoa. Buổi chiều đó, Tôi đến bên Đức Mẹ thầm thì lời Cảm Ơn. Tôi nhìn lên giải Mây trắng bềnh bồng, mỉm cười, dù nụ cười héo hắc. Hôm nay, Tôi sẽ không nắm giữ tay Anh nữa. Tôi trả Anh về với ngày tháng yên vui lúc chưa quen Tôi, trả Anh về với Cuộc Đời chưa úa màu buồn thương. Vâng, “Nghìn trùng xa cách, Người cuối chân Trời.. Đường dài Hạnh Phúc, cầu chúc cho Người..” (Phạm Duy) Như lời ngày nào Anh vẫn thường hay hát cho Tôi nghe. Tôi sẽ một mình ở lại đây, ở lại với Qúa Khứ, sẽ mãi thiết tha nâng niu, giữ gìn, ấp ủ, dù chỉ còn một mình Tôi thôi, những ngày xưa có Anh, yêu Anh. Tôi Yêu Anh lắm! Cho đến “Một ngày nào đó, tóc xanh xưa bạc màu..” (Ngô Thụy Miên)

 

Ngày đầu của khóa học cuối cùng, trên đường đến Trường Tôi nhìn Mây Trời nói với Anh là Tôi mừng lắm! Anh có mừng không? Bố cũng mừng, khi nãy về thăm, Bố bảo:

-Ti của Bố giỏi thật! Con xem mũi Bố có to không?

Tôi gật đầu. Bố đưa Tôi sấp giấy:

-Bố lấy tài liệu các Trường thích hợp cho Con hết rồi này. Con lựa lại rồi nộp đơn vào cho sớm..

Tôi cảm động, Cảm Ơn Bố. Khi Tôi bước ra cửa, Bố bổng nói chuyện…vu vơ:

-Thôi học xong Con nghỉ mệt ở Nhà cái đã, cho Bố một đứa Cháu để Bố được xem mặt coi nó giống Mẹ ra sao? Bố ẳm bồng một tí, nhỡ Chúa gọi về Bố cũng…

Tôi không để Bố nói hết câu, kêu to:

-Bố!

Bố cười. Tôi đi trở vào, cầm tay Bố lo lắng, hỏi:

-Dạo này sức khỏe Bố có ổn định không? Hay Bố sang nhà Con ở chơi nhé? Con tẩm bổ cho Bố?

Bố tiếp lời Tôi:

-Và Bố nấu cơm cho Con ăn hở?

Tôi ôm Bố cười:

-Dạ! Con thèm cơm Bố nấu lắm! Anh Vũ cũng vậy. Mà Bố khỏe nhỉ?

Bố gật đầu, rồi hỏi:

-Hai đứa Con có Hạnh Phúc không?

Tôi “Dạ” nhỏ, thấy Bố có vẻ không tin, Tôi lại ôm Bố chặt hơn:

-Thật mà, Bố không tin ngày mai Bố hỏi Vũ nhé!

Tôi nhìn đồng hồ, đến giờ phải đi học. Tôi buông tay Bố:

-Con sắp trể học rồi, Con đi Bố nhé. Mai Con về đón Bố Mẹ sang Nhà Con nhé!

Nói rồi Tôi chạy vội ra xe, Tôi biết Bố vẫn còn ngồi lại bên cửa, lâu lắm, nghĩ chuyện của Tôi và Vũ.

Niềm vui ngày ra Trường còn rộn rã trong Tôi, trong Bố. Chiếc bánh mừng Bố tặng còn chưa ăn hết, tấm hình Bố và Tôi chụp với mũ áo hân hoan vừa rửa xong còn chưa kịp đưa Bố coi, thì Bố đột ngộ ra đi. Buổi trưa, Tôi đang ngồi họp với nhóm, Tôi thấy Vũ hấp tấp chạy vào văn phòng cấp trên của Tôi nói gì đó, Bà ta đứng vội dậy theo Vũ đi ra, tiến đến chổ Tôi.. Tôi thấy mặt Vũ tái xanh, chưa kịp hỏi gì Vũ đã kéo tay Tôi, vừa đi vội vã vừa nói:

-Bố không ổn rồi, đi mau!

Tôi ngơ ngác:

-Bố làm sao?

-Bố lại nghẽn Tim, mang vào Bệnh Viện cấp cứu rồi!

Tôi hốt hoảng, kêu lên:

-Bịnh Viện ở đâu?

-Phố này.

Tôi ngồi trong xe, lòng như lửa đốt. Từ chổ Tôi làm đến Bệnh Viện đâu có xa, mà sao chạy hoài vẫn chưa đến, Vũ đã vượt mấy cái đèn đổi sang đỏ rồi mà? Tôi lầm bầm đọc Kinh, nhưng không nhớ Kinh nào. Tôi gọi Bố, gọi mãi.. Cuối cùng xe đến trước Bệnh Viện, Vũ đậu lại thật nhanh, mở cửa cầm tay Tôi chạy vội vào trong, bỏ mặc ông gác cổng kêu, la. Hai đứa chạy như ma đuổi lên lầu, nước mắt Tôi đã nhạt nhòa nên khi đến nơi, Tôi thấy lờ mờ đông người đứng nơi hàng lang nhưng không nhìn ra là ai? Cánh cửa phòng Bố đóng kín, Tôi chạy đến định mở, có bàn tay giữ Tôi lại, hình như tiếng của Đức Cha:

-Chưa vào được đâu Con.

Tôi nghe tiếng người, tiếng máy ồn ào, nhanh vội bên trong phòng Bố, mắt tối lại, Tôi lạng quạng muốn ngã. Vũ đến kéo Tôi đi, Tôi ghì lại, nất lên:

-Ti muốn đứng đây mà, đứng đây…

Vũ ôm Tôi vào lòng, vỗ về. Bổng trong phòng im lặng, một lúc cánh cửa mở ra, bốn năm người đứng cúi đầu. Ông Bác Sĩ đi đến nói với Vũ:

-Rất Xin Lỗi, Chúng Tôi đã tận hết sức rồi..

Tôi xô vội Ông ra, ùa vào ôm lấy Bố, vừa lắc vai Bố vừa gọi:

-Bố, Bố ơi! Bố thức dậy đi, Bố mở mắt nhìn Con đi Bố.. Bố ơi, Bố.. Bố đừng bỏ Con mà đi, đừng đi..

Tôi mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh. Căn phòng sao quen qúa? Nhưng Bố Tôi đâu? Tôi ngồi bật dậy, tuột vội xuống giường, người Y Tá cuống quính chạy đến giữ tay Tôi, kéo nằm lại:

-Cô còn yếu lắm, chưa đi được..

Tôi ngơ ngác hỏi:

-Bố Tôi đâu?

Cô không trả lời. Vũ bước vào, đến vội bên giường, ngồi xuống rồi cầm lấy tay Tôi. Tôi hỏi Vũ:

-Bố đâu rồi hở Vũ?

Vũ áp tay Tôi lên mặt Vũ, siết chặt:

-Bố đã đi rồi..

Và Vũ nhìn Tôi buồn bã:

-Ti phải can đảm, bình tỉnh.. Bố không muốn thấy Em như vầy..

Tôi nằm yên bất động, nước mắt tuông rơi. Sao Bố lại đi nhỉ? Sáng nay điện thoại, giọng Bố còn vui, còn khỏe mà? Bố còn hứa chiều Tôi về, Bố Mẹ sẽ sang Nhà thưởng thức món Bún Măng Tôi nấu mà Bố rất thích, còn hứa ngày mai sẽ chở Tôi đến Trường Tiểu Học, ủng hộ tinh thần cho Tôi để buổi phỏng vấn đầu tiên Tôi không qúa sợ, run. Bây giờ Bố đã bỏ Tôi để đi đâu? Sao Bố không giữ lời hứa với Tôi? Ngày tháng không còn Bố nữa, Tôi sẽ phải sống buồn vui ra sao? Tôi đã mất Anh rồi, Tôi không thể mất cả Bố nữa. Bố thật sự đã hết thương Tôi và không còn muốn lo lắng, chăm sóc, vổ về Tôi nữa sao?

Ngày đám Tang Bố, Tôi không còn nước mắt để rơi rớt. Khi mình đã đến tận cùng của đau thương, cõi lòng tê tái hết, mình không còn cảm giác, cảm nhận được gì nữa. Tôi đắp cho Bố lá CờTổ Quốc Bố Yêu Kính, để vào trong tay Bố chiếc Mủ Đỏ đã theo bên Bố nhiều năm, đã đứt sờn đường chỉ. Tôi chưa nói hết câu Từ Giả Bố thì người ta đến đậy nắp Quan Tài lại và mang Bố đi. Những tiếng khóc gọi òa lên, thổn thức theo sau Bố. Tôi vẫn đứng chết lặng một chổ..

Và Tôi cứ đứng như vậy mỗi ngày bên Mộ Bố, đôi khi khóc cười một mình. Vũ và Phượng phải luôn ra gọi Tôi về. Bố ra đi mang theo sức sống của Tôi, Tôi không còn thiết tha gì. Tôi xin nghỉ làm ở Bank, cứ sáng chiều lang thang như kẻ không Nhà. Mùa Hè nắng ấm rực rở lắm, mà lòng Tôi rét lạnh, âm u. Tôi nhìn Mây Trời, khóc với Anh, thật nhiều.

Ngày giổ Bố một Tháng, Vũ sợ Tôi không chịu nổi, làm chuyện khùng điên. Sáng dậy Vũ không đi làm, dẫn Tôi đi Lễ, Vũ mua nhiều hoa và hương trầm lắm. Ra khỏi Nhà Thờ, Vũ chở Tôi đến Mộ Bố, cắm hoa, đốt hương trầm nghi ngút. Hai đứa ngồi lặng im, rất lâu. Khi thấy Mẹ, gia đình các Anh Chị, Bố Mẹ Vũ, Đức Cha đến, Vũ đở Tôi đứng dậy. Bố Vũ nhìn Tôi, nhưng nói với Vũ:

-Trông Ti không khỏe, con mang Ti về, dẫn đi bác sĩ coi sao..

Tôi vừa bập bẹ thành tiếng gì đó nói với Bố Vũ thì ngất đi.

Khi tỉnh dậy, Tôi lại thấy mình nằm trong Nhà Thương! Vũ ngồi bên cạnh, dáng Vũ hao gầy, mắt Vũ đỏ, ướt, nét mặt xúc động lắm. Tôi nhìn Vũ hỏi:

-Chuyện gì, Vũ?

Vũ cầm tay Tôi, nhỏ nhẹ:

-Em đã có….mang gần hai Tháng rồi.. Bác sĩ bảo nếu sức khỏe của Em không ổn định, có lẽ sẽ không giữ được…Con..

Tôi im lặng, không biết lòng mình buồn hay vui? Tôi nhớ Bố, nhớ Bố lắm! Bố có nghe Vũ nói và có vui không Bố? Bố sắp có đứa Cháu Ngoại như Bố mong ước rồi đó! Cháu của Bố phải ra đời Bình An, Hạnh Phúc phải không Bố?

Và Con Tôi chào đời, Bình An. Tôi nhìn Con, nói với Bố: “Bố thấy Cháu của Bố giống ai?” Tôi ôm Con vào lòng, Tôi khóc. Con phải lớn lên, đi những bước chân của Lê, Lý, Nguyễn, Trần, của Ông Ngoại vào Đời thật hiên ngang, dũng cảm, Con nhé.

Tháng ngày như giòng nước trôi mau. Cuộc sống của Chúng Tôi lại bận rộn hơn khi có thêm Bắc Nguyên để chăm sóc. Tôi và Vũ dốc hết tâm trí vào Con, vào các công việc Cộng Đồng.. với mong ước được thấy con đường về Quê Hương Hòa Bình mở rộng thênh thang, đón chào Con Chúng Tôi đang tập tểnh bước đến.. Tôi đã trở thành một “Cô Giáo” chuyên nghiệp. Mỗi ngày đi dạy, Tôi vẫn nhìn Mây Trời, nhớ Anh, nhớ Bố. Nỗi nhớ xót xa, nỗi nhớ Hạnh Phúc. Một Hạnh Phúc buồn mà Tôi rất nâng niu.

Tôi đi dạy học được Mười Bốn năm thì xin nghỉ, khi biết Mẹ bệnh và không còn nhiều ngày tháng với Chúng Tôi nữa. Vũ, Tôi và Bắc Nguyên phải mất mấy tuần mới năn nỉ được Mẹ về ở với Chúng Tôi. Hôm dọn Mẹ về Nhà, Mẹ nói Mẹ muốn dành hết ngày tháng còn lại cho Bắc Nguyên và bù đắp cho Tôi. Ngày tháng của Mẹ rất Bình Yên và thản nhiên đối diện với căn bệnh ngặc nghèo của mình như không có điều gì xảy ra hay phải lo âu. Mẹ của Chúng Tôi là thế đó, đến cuối Đời, Mẹ vẫn kiên cường, không khuất phục trước bất cứ khó khăn gì. Mỗi ngày, Mẹ và Bắc Nguyên quấn quít nhau, vui cười chuyện trò. Hai Bà Cháu có vẽ tâm đầu ý hợp lắm! Mỗi lần nhìn Con và nhìn Mẹ như vậy, Tôi cảm động không cầm được nước mắt. Mẹ đã cùng với Chúng Tôi nuôi dạy Bắc Nguyên lớn khôn trong suốt mười mấy năm qua, Tình Bà Cháu rất thắm thiết. Tôi không biết khi Mẹ đi rồi, Bắc Nguyên có chịu đựng được sự mất mát lớn lao này không? Tôi cũng không biết làm sao hay nói gì với Con khi thấy Con buồn. Lòng Tôi cũng đau đớn, xót xa lắm, những ngày ngồi bên Mẹ, nghe Mẹ thầm thì qua hơi thở yếu ớt, mệt mỏi:

-Con đừng buồn chuyện ngày xưa…. Mẹ lúc nào cũng thương Con lắm.

Tôi ôm Mẹ, lắc đầu, nước mắt rơi rớt, muốn nói với Mẹ thật nhiều điều, nhưng Tôi không nói được câu nào. Và Mẹ đã bình thản, cầm tay Bắc Nguyên, tay Tôi, mỉm cười rồi nhẹ nhàng ra đi. Cũng một ngày Hè nắng ấm rực rở, nhưng buốt lạnh đổ xuống đầy lòng Chúng Tôi.

Cùng mùa Hè vàng tươi sắc nắng đó, Phượng đến tìm Tôi. Đôi mắt Phượng đỏ hoe. Tôi đã đoán được chuyện gì, vì hai năm qua, Hạnh Phúc gia đình của Phượng bắt đầu đổ vở. Hai đứa ngồi bên thềm Nhà, im lặng. Chúng Tôi vẫn thường tìm đến nhau và ngồi im lặng như vậy mỗi khi Đời mình trắc trở, thương đau. Dĩ nhiên, Tôi tìm đến Phượng nhiều hơn. Bản tính Phượng cứng rắn, bất cần Đời nên cuộc sống của Phượng lúc nào cũng rộn ràng, giản dị. Bao nhiêu năm qua, Phượng vẫn thường hay mắng Tôi sống không đàng hoàng, nhất là cứ nhớ thương Anh một cách vô lý, vô duyên! Hôm nay nhìn Phượng mất hồn, buồn rủ, Tôi không biết nói lời gì để an ủi Bạn mình. Dù đau lòng biết mấy, Phượng vẫn là Phượng mà Tôi ngưỡng mộ khi Phượng đập vào vai Tôi nói:

-Bỏ đi! Mình không cần ngồi ủ rủ như hai hồn Ma chết oan, không tội tình gì! Mình không thương xót mình thì chẳng ai vào đây thương xót cho! Ngày mai Tao đăng báo “Tìm Bạn Bốn Phương” cho cuộc sống tưng bừng, náo nhiệt. Tao bảo đảm sẽ không có kết qủa như Mày!

Và Phượng cười, nụ cười chua chát:

-Lần này khôn rồi, Tao sẽ không nghe lời đường mật, xạo ke nữa! Cái gì mà “Tình là Trăm Năm”? Rồi ngu ngốc bỏ hết nhảy vào, chưa được bao năm thì nó đã trở thành Tình là Dao Găm theo Nguyễn Tất Nhiên chết điếng! Dao vết ngọt đâm, Ta chết trầm ngâm, giòng máu chưa kịp tràn! Tao đã hoang phí Đời tuổi trẻ của mình nhiều lắm rồi, bây giờ phải bù đắp lại, Tao phải “quậy” cho bằng thích! Mày hiền như…”Ma-Sơ”, ráng sớm chiều cầu nguyện cho tên nào vô phúc sẽ gặp Tao!

Hai đứa Tôi ôm nhau cười, nước mắt ngắn dài chảy ướt môi má.

 

Và Phượng sống bất cần Đời hơn, rộn rã hơn, rất thản nhiên trên nỗi đau của mình. Còn Tôi thì cứ xanh xao gầy guộc với Tình Anh trong Tim. Mây Trời mỗi ngày vẫn bay qua Đời, Anh bây giờ ở đâu? Có Hạnh Phúc, Bình An không? Lần nào tình cờ nghe ai hát Bản Tình Cuối (NTM), Đời Đã Vàng (VTA), thì Tôi đứng ngẫn ngơ, nước mắt nhỏ dài. Mỗi Tháng Mười đến, lòng Tôi buồn vời vợi, đếm Tuổi của Anh, đếm Tuổi xa Người. Thư viết cho Anh bây giờ đã đầy hết những ngăn tủ, đầy kín lòng Tôi, biết gởi về đâu?

Vũ vẫn không cho Tôi đi làm, mỗi khi Tôi xin thì Vũ nói:

-Con đang đến tuổi cần chăm sóc, chú ý nhiều. Bố Mẹ đã già, Em phụ giúp trông coi công việc của Bố Mẹ cũng đủ mệt rồi. Nếu Em còn muốn đi làm thêm, Em đến các Hội Từ Thiện mà nộp đơn! Hay rủ Phượng đi rong, Em sẽ thấy thỏa mái hơn..

Tôi đành chịu “thất nghiệp”, mỗi ngày chạy quanh làm cho đủ bảy chuyện rồi đi tìm Phượng. Phượng có một công việc tự làm chủ lấy nên hai đứa thường xuyên gặp nhau.

Tôi và Bắc Nguyên cứ cách một ngày thì ra Mộ Bố Mẹ, ngồi rất lâu. Nhìn Con lớn khôn ngoan, hiền Tôi biết là Ông Bà Ngoại đã theo Bắc Nguyên chăm sóc, dạy dổ mỗi ngày. Cái Tính kiên cường, nhẫn nại và tự lập của Con nhất định là Bà Ngoại đã dạy cho. Bố Mẹ chắc cũng được an ủi, ngậm cười trong cõi Đời Đời.

Cùng năm Bắc Nguyên vào Đại Học, Bố Mẹ Vũ quyết định bán hết cơ sở làm ăn, Ông Bà theo Đức Cha về Việt Nam ở khá lâu. Lúc đầu Chúng Tôi cũng lo lắng nhưng mỗi khi gặp lại Bố Mẹ, thấy Người vẫn khỏe và vui thỏa lắm, Chúng Tôi yên lòng hơn. Có lần Tôi hỏi Mẹ Vũ:

-Bố Mẹ về Việt Nam làm gì cho Con theo với?

Mẹ Vũ cười hiền:

-Có khối chuyện để làm Con à, làm để hồn xác được Thanh Tịnh. Khi nào được tiện thì Con hãy về.. Quê mình vẫn hơn Quê người ta.

Mẹ Vũ chỉ nói thế. Sau này tìm hiểu thêm Chúng Tôi biết được Đức Cha về lại Quê Nhà, gách vác trách nhiệm tu bổ Nhà Thờ và nuôi dưỡng các Cha, các Sơ ở tuổi già cô đơn, bóng xế.. mà phần nhiều, người trông nom làm việc này điều đã có tuổi và cũng già như Bố Mẹ Vũ. Những Tấm Lòng Thanh Tịnh, Cao Qúi đó làm cho Tôi suy nghỉ nhiều. Tôi nhất định đi làm trở lại. Tôi muốn dành dụm một số tiền, và mơ ước có được một Căn Nhà ở đâu đó trong một Làng nhỏ của Quê Nhà, với thật nhiều tiếng cười đùa của Trẻ Thơ. Tôi chưa xin được Trường để dạy thì người Xếp củ ở Bank gọi Tôi đến phụ giúp, Tôi nhận lời ngay. Tôi cũng rất thích được trở về chốn cũ, trở về với những Kỉ Niệm một thời thiết tha. Trở về để ngồi bên tượng Đức Mẹ Từ Bi, đã bao năm giang tay hứng lấy nước mắt và trái Tim Tôi...

 

Điện thoại reo, Tôi giật mình. Mở phone. Tiếng bên kia reo vui:

-Mẹ! Mẹ khỏe không ạ?

Nhận ra Bắc Nguyên, Tôi cười nhẹ:

-Mẹ khỏe, Con và Nội thế nào? Đi dạy có mệt không?

-Con thích lắm Mẹ. Nội khỏe, nhớ Bố Mẹ hoài. Bao giờ Bố Mẹ về? Nhà Trẻ Bố xây cho Mẹ sắp xong rồi. Hôm qua Con với Nội có ghé coi..

Tôi và Con nói đủ chuyện. Nghe tiếng Con vui, Tôi thật an lòng. Hai Tháng trước sau Lễ ra Trường, Bắc Nguyên xin Tôi và Vũ cho Con về Việt Nam dạy học, tìm hiểu thêm về Cội Rể của mình, nhân tiện trông nom Ông Bà Nội luôn thể. Tôi bâng khuâng, lo lắng. Có lẽ đó là Thiên Tính của người làm Mẹ. Vũ thì lại vui, Vũ nói với Tôi:

-Cơ hội tốt để Tuổi Trẻ trong và ngoài Nước trao đổi kiến thức và Tấm Lòng yêu mến Quê Hương, Dân Tộc với nhau. Em thích những chuyện này lắm mà? Con đã làm được một chút tâm huyết bao năm của Em rồi đó, ủng hộ đi chứ!

Thế là Tôi và Vũ dẫn Bắc Nguyên đến từ giả Bố Mẹ, rồi tiễn Con đi. Nước mắt Tôi lại giọt ngắn giọt dài. Bắc Nguyên vừa lau cho Tôi vừa cười:

-Mẹ, Con đâu phải là “Người Di Tản Buồn” như Bố Mẹ ngày xưa? Con “Về Nguồn” mà, mai mốt Bố Mẹ cũng sẽ về.. Con thấy Mẹ cười rất đẹp, Mẹ cần cười nhiều để Bố cứ mê Mẹ mãi..

Và Bắc Nguyên nháy mắt với Vũ:

-Phải không Bố?

Vũ nhìn Tôi, gật đầu.

Hôm nay biết Bắc Nguyên đã có một chổ dạy học tốt và cũng vui vẽ với cuộc sống mới đầy Tình Ông Bà, Tình Người, Tình Quê Hương, Tôi thật mừng. Mừng cho Con, mừng cho những Tấm Lòng Cha Mẹ thương Con bao la. Tiếng Bắc Nguyên đang vui, bổng lo âu hỏi:

-Ồ, sao Mười giờ đêm rồi Mẹ vẫn chưa về Nhà? Mẹ ở đâu vậy? Bố đang đợi Mẹ về....

Tôi cười buồn, nói nhỏ:

-Mẹ về bây giờ..

Bắc Nguyên vẫn lo lắng:

-Mẹ có sao không?

-Mẹ không có gì. Con cho Bố Mẹ thăm Nội, Con nhớ giữ gìn sức khỏe, mai Mẹ gọi Con.

Bắc Nguyên ú ớ gì đó rồi nói “Dạ Mẹ’’. Đợi Con cúp phone Tôi mới tắt máy. Tôi đứng lên, để tay mình vào tay Đức Mẹ, thì thầm..”Cảm Ơn Mẹ đã lắng nghe, chia xẽ và chở che Đời Con trong bao năm qua. Hôm nay Sinh Nhật Anh, bên Trời nào một cõi Mây bay, xin Mẹ Chúc Lành cho Anh, cho mỗi tuổi Đời Anh thật An Vui, Hạnh Phúc, dù "mưa đã rơi và nắng đã phai, trên cuộc Tình ngây thơ ngày nào...." (Ngô Thụy Miên) Bây giờ, xin cho Con gởi lại đây, bên Mẹ, trái Tim Con, Tình Yêu bất tận và Anh. Lòng Mẹ Từ Bi, xin ban Yên Bình trên những ngày tháng mà Chúng Con sẽ bước tới.”

Tôi bước chưa hết nửa đường tới trạm xe Bus để về Nhà thì nghe tiếng kèn xe vang lên. Tôi quay lại, thấy Phượng. Phượng mở cửa xe gọi:

-Vào đi, có người nhờ Tao đi tìm…trẻ lạc, bây giờ gặp rồi!

Tôi vào xe, nói nhỏ:

-Cảm Ơn Phượng.

Phượng liếc Tôi:

-Nói chi lời dư thừa! Mày muốn tỏ tình thì về mà tỏ với Chồng! Ông ấy đang suốt ruột chờ nghe đó!

Tôi im lặng. Phượng nhìn sang, kêu lên:

-Ê, đừng khóc nha! Đã già lắm rồi! Mày thật là…cùi không sợ lở? Đã bao năm rồi Mày được nể là Dâu thảo, Vợ hiền, nhưng vẫn không chửa được bệnh tương tư, cứ lên cơn hoài! Tội nghiệp Ông Vũ, càng đáng thương, thê thảm cho Anh Khang hơn… Mày cứ giữ Hồn thư ếm người ta hoài, làm sao Anh ấy sống nỗi hay siêu thoát đi đâu với ai được? Ác vừa thôi! Mày cần Tao thâu bài “Giết Người Trong Mộng” để Mày tụng không?

Tôi cười buồn:

-Tao đã “gởi gió cho Mây ngàn bay” hết cả rồi! Tao theo Mày vun kiếm chém rụng trái Sầu, được chưa?

-Sầu Tao rụng tơi tả ngay khi mới tựu trái, ai phung phí tuổi Đời như Mày! Ê, có một gã “già” mà còn…gân, muốn rước Tao về Nhà….chọc phá Ổng cho vui. Mày nghĩ sao?

Tôi nhìn Phượng mừng mừng:

-Mày có muốn không?

-Tao chỉ sợ Ổng yếu Tim, chịu không nổi Tao rồi lăn đùng ra chết sớm, Tao lại góa Chồng lần nữa, phiền phức lắm!

-Thì Mày sống hiền ngoan, lãng mạng một chút, quậy nhè nhẹ đủ để Hạnh Phúc thôi!

-Cái đó coi bộ khó, để Tao nghĩ lại. Phải chi hai đứa mình có thể chia mỗi đứa một nửa cái tính cứng đầu, bướng bỉnh, thích làm chuyện ngược đời của nhau thì hay biết mấy!

Xe đến Nhà, Tôi lại nói với Phượng:

-Cảm Ơn Phượng nhiều nhé!

Phượng cười rồi chạy xe đi.

Tôi mở cửa vào Nhà, Vũ cũng vừa bước ra. Tôi định nói “Xin Lỗi Vũ” nhưng lại thôi, Tôi nhủ lòng mình sẽ không bao giờ nói với Vũ câu này nữa. Tôi cười nhẹ, hỏi Vũ:

-Anh chưa ăn cơm hở?

Vũ lắc đầu, Tôi rủ:

-Vũ có mệt không? Hay mình ra ngoài ăn… khuya nhé? Lâu rồi… Vợ Chồng không đi… lang thang với nhau.

Vũ cười, nụ cười hiền lành, cảm động.

Hai đứa bước ra sân. Trời Tháng Mười chuyển Mùa đã lạnh, nhưng hoa Calla Lily vẫn còn nở trắng tươi trên đường Chúng Tôi đi. Tôi nép sát vào Vũ, ôm cánh tay Chồng, thật chặt.

Trong bóng đêm tĩnh mịt, có hai mái đầu tóc điểm bạc, vừa chụm gần.. Hôn nhau.

 

Ngày mai, Tôi sẽ ra thăm Mộ Bố Mẹ. Tôi sẽ mang theo tất cả những trang thư Tôi và Anh viết cho nhau. Tôi sẽ kể chuyện Tình Yêu của Tôi cho Bố Mẹ nghe. Rồi Tôi sẽ đốt hết những vật chứng Tình Yêu này, để nó được nhẹ nhàng bay lên cao, bay vào cõi Mây Trời mênh mông… Có Trăng Sao tỏ sáng, Nắng Mới chói ngời, Bốn Mùa đi qua êm đềm, dịu vợi, ru Tình ngủ yên. Tình Yêu nhau ngày nào, sẽ trở thành bóng mát che đẹp trọn Đời người Hạnh Phúc. Và mỗi ngày, khi nhìn lên Mây Trời, Tôi vẫn sẽ nhớ Anh, khô lệ, mỉm cười.

Và trên đường trở về Nhà, Tôi sẽ ghé mua tặng Vũ một bó hoa Calla Lily màu Hồng thật to, kèm theo vào đó một lời Tình Thương Yêu chân thật, dâng lên từ đáy lòng.

 

Ngày Tháng sẽ đến, hai đứa sẽ theo nhau trở về lại Quê Hương. Cùng nhau đi khắp Phố Chợ, kiếm tìm những Em Bé Mồ Côi, cô đơn, đói rách… mang các Em về căn nhà Hạnh Phúc Vũ xây xong. Tình Yêu Thương của Bố Mẹ, của Vũ, của Bắc Nguyên, của Tôi, của Anh… sẽ là cái Nôi êm ái, ru các Em mãi trên Bình Yên, Hạnh Phúc này.

Lá rụng, sẽ rơi về Cội Nguồn.

 

Tây Bắc, Tháng Mười

 

 

Hoài-Vi



0 Bình luận


Recommended Comments

There are no comments to display.

Khách
Add a comment...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...