Hoa Sen
Em nở rực tươi trong ngày nắng mới
Mang ánh Xuân ngời vườn Hạnh Phúc Tôi
Đường trần bước chậm không còn đơn côi
Mưa gió dẫu về tình cũng lên ngôi
Tôi quyết vì Em vào Đời tắm gội
Ao nước bao dung, độ từ, tha thứ
Biết đâu một ngày...Quỉ thành Thiên Sứ?
Bởi đã yêu Em Tôi chẳng chối từ
Em hiện thân là một cánh hoa Sen
Tỏa ngát hương thơm khắp cả phố phường
Cuộc sống quanh đây vốn chỉ vô thường
Nay trổ xanh màu muôn cánh Yêu Thương
Em muốn cùng Tôi dựng lại Thiên Đường
Trên một Quê Hương Thiên Đường lạc mất
Đau thương người che, hay là chôn cất
Trong những phong bình tráng lệ nguy nga
Em đến từ nơi tâm lượng bao la
Nên tình yêu Em chan chứa thật thà
Em hái đầy tay trái đắng đậm đà
Cho hoa Sen trắng tàn dần sắc tươi
Thôi chỉ vì Em, Tôi lại mĩm cười
Đêm tối lâu qua rồi trời cũng sáng
Quỉ dử yêu...Tiên, giá nào chẳng đáng?
Tôi nguyện theo Em tìm dáng Thiên Đàng
Hôm nay Tôi buồn nhìn tóc Em bay
Trên giải Trường Sơn lệ nhỏ tay gầy
Quê Hương, Tôi biết, Em trải tình đầy
Thiên Đường dựng mãi vẫn là khói mây
Em ơi nếu yêu mảnh đất S này
Thì hãy vững tin, tình còn biết mấy
Tôi dắt Em đi để Em sẽ thấy
Một ngày Sen nở khắp trời Quê Hương
(Và Tôi, đêm mãi nhớ, ngày mãi thương
Chỉ một Sen trắng trong đầm nhà Tôi!)
Hoài Vi
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.