Ngày không hình hài - 14/02/05
Hãy cứu vớt mình, hỡi nk, bởi vì mình đang rất nhớ anh. NHớ điên cuồng. NHớ dằn vặt. Nhớ đến nỗi chỉ mong trời mau sáng để mình vào công ty và gọi cho anh.
Sao mà cuộc đời quá nhiều thử thách như vậy? Sao cuộc sống này vô vị đến như vậy? MÌnh sống những ngày lê thê, vô nghĩa, không hình hài. Ngày cứ thế trôi qua. Đêm cứ thế đi qua. Mình mỗi ngày thức dậy lại sống y như 1 con Robot: sửa soạn đi laàm, làm việc, về nhà, nhớ anh, khóc và ngủ. Canh cánh trong lòng mình là nỗi nhớ anh. Sâu thẳm trái tim mình là một nỗi đau nhức nhối. Đôi lúc mình như người kiệt sức, chỉ muốn buông xuôi tất cả và tìm về bên anh. Đôi lúc mình như người ngơ ngẩn, cả ngày không muốn nói cười, không làm gì ra hồn, đi đâu cũng tha điện thoại theo chờ anh gọi đến. Lắm khi mình như người bị stress: gắt gỏng, cáu bẳn vô lối và bực dọc với tất cả mọi người. Mình chắc có ngày hoá điên hoặc thành người trầm cảm mất thôi. Ôi những ngày tháng chông chênh này!
Làm sao đây hả NK khi mà mình vẫn rất yêu anh? Làm sao đây khi ngày nào mình cũng muốn gọi cho a, muốn gặp a? Và phải làm sao đây nếu rủi anh bỗng yêu người khác trong khi mình còn yêu a như vậy? Mình thật sự không biết nên làm gì để xoa dịu nỗi lòng khổ sở này của mình. Hay là mình đi thật xa khỏi chốn này để quên đi tất cả? Hay là quay lại với a để lại được có a và nếm trải cái hạnh phúc mong manh ấy? Giờ quay về với a thì không nên mà không đến được với a thì mình lại quá khổ sở. Mình chẳng tìm ra được lối đi cho mình. MÌnh như người mất phương hướng. Mình khổ lắm, nk ạ.
Mỗi ngày khi vừa rời khỏi công ty là nỗi nhớ a ập đến. Chỉ cần mình buông tay khỏi công việc là lại da diết nhớ thương a và chỉ cần nghe giọng nói yêu thương của a là mình hạnh phúc lắm. Mình giờ cầu nguyện với Cha trên trời mà cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Ôi cuộc đời mình sao mà đáng vứt đi như vậy! Những ngày này quá hành hạ, quá khổ sở. Mình ngoài mặt tươi cười mà trong lòng thì đau như ai cắt thành từng mảnh. Mình đau đớn và cảm thấy cuộc sống của mình đang trôi đi hết sức vô nghĩa, nk ạ.
Bạn bè mình, những ngày này, lại còn tìm đến mình để thở than nữa chứ. Mấy con nhỏ lúc vui thì chẳng thấy đâu mà khi buồn thì lại te tát chạy tìm mình. Vây quanh mình toàn là những đứa con gái khổ vì yêu. Mình y như trung tâm tư vấn tình yêu vậy. Thấy lũ bạn buồn vậy lại càng thấy cuộc đời sao mà quá..thê thảm. Đến khi nào những đứa con gái bọn mình mới thôi khổ vì yêu?
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.