Nhớ người khi Buộc gió vào nỗi nhớ!
Trưa không thể nào nhắm mắt, dù cố gắng thật nhiều. Vùi đầu vào trong chăn mà vẫn thấy mình thật tỉnh. Mệt và trống vắng quá. Cảm giác không thể thoát ra cái ngột ngạt của những bức tường. Tựa lưng vào tường nhìn mưa rơi qua màn kính. Tự hỏi, mưa nhiều như thế, nước sẽ trôi về đâu? Câu hỏi cũng đồng nghĩa với câu trả lời ngớ ngẩn: Mưa là nước mắt của trời. Khi mưa rơi nước sẽ trôi về Biển. Ừ, có lẽ đúng thế nên nước biển có vị mặn.
Bật máy, vào những nơi quen thuộc...Buồn đến nẫu cả người ra ấy chứ khi tất cả những bài viết, những cảm xúc của một thời đều được hiển thị dưới chế độ chỉ riêng một người đọc. Tự hỏi, có bao giờ mọi người tin mưa là nước mắt của trời không nhỉ? Không tin đâu, ai lại tin vào những nghĩ suy vớ vẩn của một người trên mạng. Cuộc sống cứ phải là thật. Thật mới là cuộc sống. Thế thôi!
Thế thì sai rồi, sai khi chăm chút cho những cảm xúc của riêng mình, dành cho một ai đấy. Sai vì nghĩ rằng ai đấy cũng sẽ hiểu được cảm xúc của mình. Sai vì đã chia sẻ qúa nhiều những điều không nên chia sẻ, sai vì có lẽ đã quyết định sẽ luôn bên cạnh và sẽ yêu thương ai đấy suốt cả cuộc đời này.
Thì đó cũng chính là hình thái của cuộc sống, nếu cuộc sống chỉ toàn là đúng thì làm sao bây giờ mình đang nghĩ mình đã sai. Nhưng biết đâu suy nghĩ bây giờ về điều sai ấy chưa hẳn là đã đúng? Phải không?
Những ngày ấy qua thật nhanh, nhanh đến mình không kịp nghĩ đến cái ngày phải xa như thế này...Những ngày được nghe tiếng nói ấm áp, được kể về những điều rất đỗi bình thường và giản dị đã diễn ra ở cạnh người và tôi. Những ngày cảm nhận được sau những mất mát, sau những hơn thua của cuộc sống, sau những trách nhiệm đó là sự quan tâm và sự dẫn dắt đi về cùng một mái ấm...
Thắt lòng nghe người bảo: Không muốn ai đó đi mà cũng muốn ai đó đi. Một năm người sẽ chờ được. Một năm 12 lần nhận lương hàng tháng. Một năm một lần sinh nhật. Một năm một cái tết và một cái hè. Kéo thời gian lại mà cũng tối giản nó để cho nó qua mau. Nghe người nói, thương như chưa bao giờ thương như thế.
Là tự mình ấy chứ. Tự mình buộc người lại rồi lại để người ở lại, rồi lại làm cho người bị tổn thương...
Bất ngờ trưa nay đọc được trên mạng bài viết Buộc gió vào nỗi nhớ...Nhớ người nhiều lắm dù rằng không biết bài viết ấy có phải là người viết hay không, hay là tâm trạng của một người nào khác có cảm xúc giống người hay của một người viết cho người...Quán Đinh, rồi gió...rồi ký ức rồi cả tên Phong Linh của người viết. Gợi nhiều điều quá, nhớ nhiều điều quá những điều vừa để lại sau lưng.
Bây giờ đã xa người rồi, xa lắm lắm có thể một năm có thể hai năm hoặc nhiều hơn thế...Người thân bảo: Làm như thế người đau thì mình mới đi được. Mọi thứ diễn ra chóng mặt nhưng người thân bảo: Mình là cuộc sống. Ừ thì đã là cuộc sống phải có thử thách, kiên nhẫn, sự yêu thương và hy sinh.
Có thể vẫn có ngày mình trở về hoặc chỉ sau vài tháng nữa thôi ngày ấy sẽ không bao giờ có, nhưng ngày nào còn có thể mình sẽ viết và vẫn viết tất cả những cảm xúc dành cho người. Không nghe tiếng người nói, đọc những câu thơ đắng đót của người vẫn thấy hạnh phúc và hình như người vẫn luôn ở cạnh.
Tin là thế và lúc nào với mình, người cũng là miền ấm áp và những yêu thương tuyệt đối như thế này.
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.