Ngày của quên lãng - 13/10/05
"Tình ngỡ chết trong nhau, nhưng tình vẫn còn đầy..."
Mình giờ không dám dại dột chạm vào nỗi đau nữa. Mình sẽ không khơi dậy nỗi đau. KHông khóc than uỷ mị nữa. Mình khoá a vào một góc trái tim và ru cho tinh yêu này ngủ yên. Nước mắt thì có ích gì đâu? Khóc than vậy là đủ rồu. Giờ mình phải tự thương lấy mình. MÌnh phải sống tiếp cuộc đời của mình, làm lại từ đầu và đi cho hết những chặng đường trước mắt. Dù có phải lê lết bước đi thì mình vẫn phải đi. Dù có phải tan nát cõi lòng, mình vẫn phải chôn vùi tình yêu đó và tiếp tục kiếm tìm hạnh phúc. Mình đã đi đúng đường khi quyết định chia tay a vav2 mình phải làm được điều đúng đắn đó. Sự chọn lựa nào cũngcó cái giá của nó. Và giờ mình phải trả giá cho việc đã chọn lựa yêu anh và cả chọn lựa rời xa anh. TỰ mình đeo gông vào cổ thì mình phải tự tháo ra thôi. Mình là người nghị lực và bản lĩnh. MÌnh phải làm được cái điều tưởng chừng không thể này. Mình phải cứng rắn, phải bậm môi phùng má, phải gắng hết tất cả mọi nghị lực sống mà vượt qua giai đoạn này để chiến thắng nỗi đau, chiến thắng sự yếu đuối, ủy mị của bản thân để tiếp tục sống và sống hạnh phúc. MÌnh đã than khóc, vật vã đau đớn suốt ngần ấy thời gian qua là đủ rồi, nk ạ.
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.