Người cũ...
Hôm nay tình cờ vào không gian thơ trên diễn đàn, cũng tình cờ click vào một bài viết rất lạ. Lạ- không phải vì bài viết ấy do người lạ viết, lạ - không phải vì bài viết ấy có cách viết khác với cách viết của các nhà thơ trẻ đã có bài đăng trên diễn đàn, và cũng không phải lạ vì bài viết ấy quá hay. Lạ vì có điều gì ấy tiếc nuối...Lạ- vì có điều gì đó biết rằng không thể níu giữ, không thể thuộc về mình...Lạ- vì khi đặt bút cho dòng cảm xúc đầu tiên đã biết điều ấy sẽ xảy ra nhưng không dám khẳng định...lạ- vì hình như vẫn còn một chút gì mong điều ấy đừng đến, đừng xảy ra...Dù rằng rất mong manh, mong manh đến độ gần như trong suốt...
Và từ điều lạ ấy mà tôi viết, viết tất cả những cảm xúc của mình cảm nhận được với hai từ hai từ hoài nghi: Người cũ...
Chưa bao giờ tôi nghĩ, người mà mình quyết định yêu thương và muốn gắn bó lại là Người cũ...mà sâu trong tiềm thức của mình, dù sẽ cùng tôi đi hết chặng đường duyên nợ hay hết cuộc đời này thì mãi mãi không thể là Người cũ...Người ấy, luôn là một phần của cuộc sống tôi, tâm hồn tôi, cảm xúc của tôi...không thể tách rời...
Tôi vẫn tự cho mình là bảo thủ một cách cố hữu. Có lẽ là xấu mà cũng có lẽ là không xấu nhưng chưa hẳn đã là tốt, nhưng kệ tôi bằng lòng và cố chấp đối với suy nghĩ ấy của mình. Quyết định yêu thương một ai đấy sẽ là không thay đổi. Cho dù quyết định đấy có thể là không đúng, và có thể sự yêu thương không có nghĩa là cận kề, luôn ở cạnh nhưng dù ở mọi ngõ ngách nào đi nữa, mọi nghiệt ngã nào đi nữa thì yêu thương sẽ mãi là yêu thương và như thế sẽ không có gì khác biệt cả...
AQ với cảm xúc của mình để thấy mình và người bình yên - âu cũng là điều nên làm lắm chứ...
Người được nhận ra dưới một cái tên mới, nhưng như thế không có nghĩa là người mới...Người đóng tất cả những điều của ngày hôm qua và chào mọi người bằng những điều xưa cũ của một người cũ nhưng mãi mãi với tôi người không bao giờ là cũ cả- người biết không?
Ở đâu và lúc nào, trong mọi khoảnh khắc nào của ngày, của mùa, của cuộc sống ồn ào, hối hả và tất bật này ...với tôi người không phải là người mới và chưa bao giờ là người cũ. Khoảng bình yên không lặng, chòng chàng giữa hai chiều yêu nhớ ấy, làm tôi quay quắt và càng yêu người hơn.
Yêu người tôi thấy mình đằm thắm hơn. Yêu người, tôi bớt đi phần nào sự tự tin, sự tự tin mà tôi thường hay nhìn xuống. yêu người, tôi hình thành thói quen nhìn về phía sau, xem ngày hôm qua trôi đi như thế nào...yêu người, tôi thấy yêu hơn nữa nơi tôi không sinh ra nhưng mà là nơi tôi nhận ra người và gắn bó...
Một tình yêu cứ tự nhiên như thế như những câu thơ người viết không dành cho tôi mà tôi đọc và cứ ngỡ là tôi trong đó, sâu sắc và chân thành lạ...như con tằm rút ruột nhả tơ. Vấn vít tôi để rồi thành tình yêu dành cho người như thế...
Yêu người, tôi cũng không nghĩ sẽ được người đáp lại...Một tình yêu không thể cắt nghĩa, đôi khi tôi muốn người thuộc về tôi hoàn toàn. Đôi khi tôi hờn dỗi vì những điều người còn vấn vít nhưng...thực ra, tôi lại không muốn ràng buộc người, muốn người như thế...để thơ người như thế, sáng trong như thế, hoài niệm như thế, bí ẩn như thể để tôi soi vào, giải mã và gặm nhấm với chính mình...Để thấy người mong manh...
Tôi biết tình yêu tôi dành cho người khi cảm nhận được sợi dây vô hình gắn kết, khi tôi có một mong muốn nếu có cuộc sống ngày sau tôi vẫn mong được gặp người để tiếp tục những gì ngày hôm nay còn dang dở...Tôi muốn ở gần người, bên cạnh người, muốn nhìn thấy người qua làn mưa, qua giấc ngủ...qua cái cách người tỉ mỉ pha trà buổi sớm, qua giọng nói còn ngái ngủ khi người gọi cho tôi bắt đầu một ngày bằng câu: Buổi sáng tốt lành...
Người đã cho tôi rất nhiều, người đã giúp tôi tìm lại rất nhiều điều mà tôi đã lãng quên và tôi thấy từ những điều mà tôi vừa tìm lại được, từ những điều tôi đang học lại, làm lại từ những điều người kể cho tôi...Tôi thấy cuộc sống của người ý nghĩa biết bao. Tôi thấy tiếc khoảng thời gian mà tôi đã bỏ trôi qua một cách vô ích để học làm nhà quản lý mà đã bỏ quên bài học con đường và giải pháp để quản lý con người hữu hiệu nhất không phải là trên lý thuyết từ những tập giáo trình dày cộp và khó hiểu mà mỗi ngày tôi vẫn gối đầu giường mà là ở thực tế. Quản lý được tâm tư, tình cảm, kết nối được điều này, dù là vô hình nhưng sẽ là mãi mãi...
Người đã làm được điều ấy một cách như vô tình nhưng tôi mãi mãi không thể xa người...Người hiểu không?
Và dù người có tự gọi mình bằng cái tên chi chi đi nữa, thì với tôi, người là một phần trong cuộc sống của tôi- không thể tách rời...
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.