HỒn KhÓc
Ôm hồn ta dỗ giấc ngủ êm
Vòng tay ta ấm môi ngọt mềm
Cớ sao hồn vẫn luôn thổn thức
Giọt ngắn giọt dài giấc nửa đêm
Hồn hỡi! Ngoan nào ta thương nhé
Hãy ngủ, ngủ nào giấc no say
Nước mắt hồn rơi tim quặn thắt
Môi ngọt mềm giờ lại đắng cay
Hồn khóc! Nguyệt buồn, Nguyệt rơi mất!
Để lại nơi này mỗi hồn ta
Ta đây hồn đấy gần nhau thế
Những tưởng gần mà lại quá xa.
Ta chìm vào giấc lúc đầu hôm
Chợt tỉnh nhìn quanh chẳng thấy hồn
Như điên như dại ta tìm kiếm
Tự hỏi vì sao lạc mất hồn
Ôi! Đau! Giờ ta đau, đau lắm!
Từ tâm, từ dạ, đến tận tim
Hồn đi bỏ ta đành sao hỡi!
Để ta âu sầu dạ héo hon.
Ta đi nhặt từng mãnh trăng vụng vỡ
Ghép lại thành bóng Nguyệt thuở xa xưa
Ta nhờ Nguyệt tìm hồn, Nguyệt bảo:
“Hồn buồn ta lẫn khuất giữa ngàn mây”.
Ôm mặt khóc trách mình vô tâm quá
Để hồn buồn tan chảy giữa không gian
Ta cô đơn cõi lòng như băng giá
Chỉ có hồn ru ấm cõi lòng ta.
DL2004-2006
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.