Ngày xa vắng 30/1/06
"Hãy chôn vào lòng đất
Hãy vùi vào lòng sâu
Chút ân tình có nghĩa gì đâu..."
Tối đi xem kịch với gia đình như thông lệ hàng năm, mình ngồi xem mà lòng miên man nhớ đến 1 ngày năm nào buổi tối mình cũng ngồi xem kịch với gia đình như thế mà lòng rộn ràng mong mau đến ngày mai được cùng về ăn tết với anh. Ôi những ngày tháng thiên đàng ấy!
Cái tết đầu tiên mình không còn vấn vít suốt ngày bên điện thoại để gọi cho anh và chờ trông anh gọi. Cái tết đầu tiên mình không còn được biết hôm nay anh làm gì, ngày mai anh sẽ đi đâu. Cái tết đầu tiên mình đón xuân với 1 trái tim trống rỗng và 1 ngăn tình yêu khoá chặt nơi thẳm sâu. Tội cho mình. Thương cho tình yêu yểu mệnh của mình. Và nhớ lắm những ngày xuân hạnh phúc cũ.
Kỷ niệm cứ vất vít lấy mình. MÌnh suốt ngày lẩn thẩn nhớ thương hết điều này đến chuyện kia. Ký ức như 1 cuốn phim quay chậm. CHỉ cần mình buông tay 1 phút thôi là tất cả những ngày tháng yêu dấu cũ lại lập tức tràn về và hiện ra thật lung linh nơi tâm trí. CHuyện nọ xọ chuyện kia mà không theo 1 trình tự thời gian nào cả. Nhớ chiếc áo ấm anh mang lên cho mình khi đón mình lúc trời se lạnh. Nhớ 5 năm dài mình đi làm, không ngày nào là không có anh đón đưa. Nhớ...Nhớ... Mình không thể nào phủ nhận kỷ niệm. Mình thấy đau lòng khi giờ đây phải bôi xóa đi tất cả những điều thiêng liêng đó. Đó là một tình yêu đẹp và đó mới thật là tình yêu.
Cây tình yêu thật lạ. NÓ chỉ mọc lên trên những vùng đất khô cằn và khi càng bị dập vùi, nó lại càng dãy dụa, chống chõi để tiếp tục sống. HỆt như cái tình yêu tội nghiệp của mình. NÓ đã lớn lên với thời gian mặc cho số phận và bao rủi ro. Nó đã lớn lên trong một hoàn cảnh mà nó không được phép nảy nở và lớn lên. Vậy mà nó vẫn cứ sống và tìm cách ngoi lên và mình chỉ còn cách vờ như không hề biết rằng trong lòng mình có 1 cây tình yêu đang sum suê kết trái. Mình vờ như quên mất rằng đang có 1 cái cây như thế hiện hữu trong trái tim mình. Mình giả điếc, giả mù, không nghe, không thấy. MÌnh giả làm kẻ mất trí, không nhớ, không quên, không vương vấn 1 chút gì. MÌnh vờ làm người ngây ngô không biết rằng trong tim mình cái cây tình yêu đó vẫn sống.
Xa anh rồi, mình thành kẻ vừa điếc, vừa mù, thành người khờ dại không còn hồn sắc, không còn tâm trí để mà nhớ đến những điều không thể quên. Nhưng mình không còn con đường nào khác. Để có thể tiếp tục vui sống và đỡ đớn đau khi không còn anh bên cạnh, mình phải trở thành một kẻ khờ dại như vậy để mà lãng quên và vui sống. GIờ mới thấm thía câu : "Người đi một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn kia hóa dại khờ"
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.