TUẤN KIỆT _THƠ & ĐỜI
TUẤN KIỆT _THƠ & ĐỜI
Chuyên mục: Bình luận văn học
Oct 28, '09 3:16 PM
for everyone
1.Giới thiệu Thơ Tuấn Kiệt
Tuấn Kiệt làm thơ như một tâm sự ...đời của ông.Tất cả những vui buồn, đau khổ, thất vọng. Những suy tư của ông đều trút vào trang giấy nhỏ chỉ mong vơi bớt nỗi buồn, vơi đi căng thẳng của một cuộc sống mưu sinh. Qua cái gọi là thơ của ông, tôi hình dung ra một con người chịu nhiều cơ cực. Một sự chịu đựng vượt thời gian...Ông có một lối sống âm thầm, một sự xả thân và sự đồng cảm khá lớn với các số phận. Với bản thân, ông luôn nghiêm khắc, cẩn thận, tỉ mỉ, khắt khe trước các lối sống và các giá trị cuộc sống. Thơ ông đẹp hồn thơ của sự sống bươn chải. Hồn thơ của tình người...Không cần biết thơ hay hay dở. Đọc xong cứ nghèn nghẹn, cứ bâng khuâng. Cứ cay cay sống mắt. Đó mới là điều đáng nói. Đọc thơ ông, mỗi người như được tự khám phá bản thân. Thơ ông luôn khơi nhiệt tình.Viết từ tâm huyết và triền miên sinh lực dồi dào. Đặc biệt trầm tư ưu ái. Khắc khoải yêu thương và sẻ chia. Nó như vương vào ta, gợi mở, phảng phất mùi sương gió, nắng hanh.
Thơ là người. Thơ chính là ông, với tất cả những gì muốn nói...Những thông điệp muốn nhắn nhủ với mọi người. Ông thể hiện rất đạt. Nó đi vào lòng người, lay động. Nó thổn thức, đốt cháy. Nó là cái lá xanh mang không khí trong lành đến mọi người. Rất cần thiết. Rất đáng yêu...
2.Lời bình
a.Bình bài thơ Lang thang kiếm tìm
Bài thơ: LANG THANG KIẾM TÌM
Tôi mải miết kiếm tìm trong tĩnh lặng
Bỗng nhỏ nhoi trước hối hả dòng đời
Bước lang thang gặm nhấm nỗi đơn côi
Mà khắc khoải nuối thương về dĩ vãng
Trời mùa thu mây không bay lãng đãng
Nắng mùa thu bất chợt rát lưng trần
Đêm muà thu sương giá lạnh bàn chân
Dĩ vãng qua đi,chỉ bồi hồi lắng đọng
Cái kiếm tìm chập chờn như bong bóng
Lửng lơ bay như đùa cợt vô tình.
Kiếm tìm hoài ...
tìm kiếm mãi...
lặng thinh...
Trong vô thức bỗng thấy mình nhỏ bé
Tôi vẫn đi trong âm thầm lặng lẽ
Khoác đơn côi trùm kín mảnh thân gầy
Bồi hồi ư?
Phảng phất đâu đây?.
Quá khứ còn đâu ?
Sau nỗi lòng chắc ẩn?
Cái kiếm tìm xa vời vô tận
Dáng cô liêu lang thang mãi đi tìm...
Nỗi buồn không chia
TUẤN KIỆT
Lời bình
Những cái gì đã vuột mất không còn nữa. Tác giả loay hoay với một quá khứ, lặng lẽ, đơn độc. Đơn độc trong tâm tưởng. Đơn độc một lẽ thường…vô phương cứu chữa. Tác giả nuối tiếc cái của một thời đã mất
Nuối tiếc để làm gì? Để dịu lại một nỗi đau xa xưa? Để tìm lại? Hay để bước tới một cái gì khác hơn cái của ngày hôm qua? Hay cái của một tư tưởng, một cuộc đời mới vẫn quẩn quanh làm ông không dám bước qua quá khứ để chấp nhận hiện tại? Có lẽ là tất cả...Ông hình như vẫn thuộc về một con người có trước có sau, thích hồi tưởng, hoài niệm…
Bài thơ viết về mùa thu, mùa của tình yêu thương và khát vọng. Mùa của những giá trị lắng lại trong hồn thi sĩ…
"Tôi vẫn đi trong âm thầm lặng lẽ
Khoác đơn côi trùm kín mảnh thân gầy…"
Kiếm tìm trong vô thức, không niềm hi vọng, ông vẫn đi…đi hết cuộc đời này, tiếp đến đời sau chăng?Không tìm ra…"Bỗng thấy mình nhỏ bé", không dừng lạI, "khắc khoải nuối thương". Nhưng
"Cái kiếm tìm chập chờn như bong bóng" khiến ông đơn côi nhuốm đau cho cái "xa vời vô tận" kia. Mùa thu mà "rát lưng", "lạnh bàn chân", "mây không bay lãng đãng"?Mùa thu mà ông lang thang…?
(Hoàng Giao)
b..Bình bài thơ GIÁ CHỈ của Tuấn Kiệt:
Mình đọc bài thơ này nghe xao xuyến lạ. Thơ đằm thắm da diết Giọng thơ như làn điệu dân ca...Như khúc hát lời ru êm đềm. Dòng sông bao giờ cũng gợi cảm trong lòng người những tình cảm tha thiết đằm sâu. Hồn tác giả cứ cuốn vào con sông Cầu, vào Hội Lim, những câu quan họ, nơi ấy tất cả đều mang hình dáng của em, của mênh mông tình anh… Suối lòng mình cũng như dâng trào cùng tác giả! Phải chăng, vì mình cũng như anh, chưa một lần xuôi dòng sông ấy, mà sao thấm đẫm tình quê hương xứ sở?
Anh chưa đến quê em"
Chưa một lần thăm sông cầu nước chảy ?
Bỗng xa xăm...
Anh nhớ về nơi ấy
Một miền quê ... Anh chưa đến bao giờ ?"
Mình nín thở đọc.Vâng.Anh chưa đến quê mình đâu.
"Một miền quê... chỉ có ở trong mơ
Xa tít tắp luỹ tre làng rủ bóng
Gió nhẹ thổi,tiếng tre như đưa võng
Trên sông Cầu soi bóng nhịp cầu Lim"
Cụm từ "lũy tre làng rủ bóng "Và tiếng tre như đưa võng" khiến mình nhớ nôn nao những buổi trưa hè ngày xưa mình vẫn thường hóng mát lưới lũy tre làng. Mình thích cách dùng từ của tác giả, rất hình tượng và duyên dáng: "rủ bóng", "đưa võng".Không phải ai cũng biết cách dùng từ trọn vẹn như thế
"Đến với quê em
Bằng nhịp đập con tim
Và hơi thở...nồng nàn từ hai phía
Không nói được bởi ... lời không trọn nghĩa
Nỗi đau riêng ... đâu chỉ một con người"
Chắc có lẽ, một cái gì đó đã trở thành nỗi đau vì nó không được trọn nghĩa? Nhưng tiếc thay nó vẫn lung lay lòng tác giả? Một sự lưu luyến hay luyến tiếc, một sự không nguôi ngoai mà anh không muốn nó trở thành kỷ niệm. Nó không hình thành rõ rệt trong tim anh. Anh như vuột mất điều gì trong nỗi nhớ mong, trong tiềm thức, niềm đau? Không, vẫn còn muôn thủa_Trong thơ!
"Giá chỉ biết để chỉ... nhớ thương thôi
Và xin đủ cho chim trời tung cánh
Nhưng...gió bấc ...mưa bay ...và giá lạnh
Sóng ngàn đời ...mãi vẫn chẳng rời xa"
Lời ca câu hát của một miền quê chưa biết như vẫn đêm ngày mời gọi anh ở lại. Anh chưa đến mà cũng không muốn ra đi, không muốn rời xa nơi ấy? Điều kỳ lạ? Lời thơ như lời réo rắt của một cái gì vừa kịp nhìn thấy đã phải vội xa.Vừa kịp trào sôi đã phải lắng lại, vừa vội đong đầy, đã phải chia vơi.
"Từ một nơi xa
Nhớ miền quê chưa biết
Nghe trong tim...
Một giọng ca tha thiết
“Người ơi người ở đừng về”
Một cái chia vơi diệu vợi. Lắng sâu tâm tình. Không phải một nỗi niềm đau không hóa giải. Bởi nó được vào hồn, bơi trong thơ, mênh mông và lướt sóng. Nâng con người lớn lên giữa cuộc sống.
Tình yêu thương đúng nghĩa, dù đến đích hay không, với lí do nào đó vẫn tiếp sức mạnh cho con người sống một đời sống như con người từng muốn sống, muốn đạt tới..
"Mơ đến quê em
Được tắm nước sông quê
Ngắm nhịp câu Lim
Nghe câu quan họ
Thuyền lướt nhẹ,buồm căng theo gió"
Tác giả đã sống bằng giấc mơ của mình. Một giấc mơ của tình chờ, bến đợi. Dẫu cuộc đời không đạt được những gì trong mơ, nhưng hình như nó vẫn miên man một niềm hi vọng. Biết rằng đã kết thúc nhưng cuộc đời vẫn chưa kết thúc
"Trên sông cầu nước chảy lơ thơ...
Em biết không ?
Chỉ một giấc mơ
Đã nói đủ những gì ...chưa nói hết
Giá chỉ quen thôi...đừng thân thiết
Để thanh thản...
nhẹ nhàng ...
cho mỗi một tâm tư"
Cái "giá như" này nói lên cái điều chưa vẹn, còn mãi.Giá chỉ "quen thôi ...đừng thân thiết"thì đã không có bài thơ này… Nói vậy, nhưng cái kết thúc tưởng không thanh thản này hóa ra lại không phải như vậy…Tâm hồn tác giả mang một nỗi đau bình yên…vì tác giả kịp nhận ra cái giá trị thực tình cảm của mình là điều vô giá…không bao giờ mất…Cái không trọn vẹn đã trở thành cái trọn vẹn...
13/10/09
HOÀNG GIAO
Bài thơ
GIÁ CHỈ
(Theo nguyên tác của Trần Tuấn Kiệt)Anh chưa đến quê em
Chưa một lần thăm sông cầu nước chảy ?
Bỗng xa xăm...
Anh nhớ về nơi ấy
Một miền quê ... Anh chưa đến bao giờ ?
Một miền quê... chỉ có ở trong mơ
Xa tít tắp luỹ tre làng rủ bóng
Gió nhẹ thổi,tiếng tre như đưa võng
Trên sông Cầu soi bóng nhịp cầu Lim
Đến với quê em
Bằng nhịp đập con tim
Và hơi thở...nồng nàn từ hai phía
Không nói được bởi ... lời không trọn nghĩa
Nỗi đau riêng ... đâu chỉ một con người
Giá chỉ biết để chỉ... nhớ thương thôi
Và xin đủ cho chim trời tung cánh
Nhưng...gió bấc ...mưa bay ...và giá lạnh
Sóng ngàn đời ...mãi vẫn chẳng rời xa
Từ một nơi xa
Nhớ miền quê chưa biết
Nghe trong tim...
Một giọng ca tha thiết
“Người ơi người ở đừng về”
Mơ đến quê em
Được tắm nước sông quê
Ngắm nhịp câu Lim
Nghe câu quan họ
Thuyền lướt nhẹ,buồm căng theo gió
Trên sông cầu nước chảy lơ thơ...
Em biết không ?
Chỉ một giấc mơ
Đã nói đủ những gì ...chưa nói hết
Giá chỉ quen thôi...đừng thân thiết
Để thanh thản...
nhẹ nhàng ...
cho mỗi một tâm tư./.
Hà nội 1986
TUẤN KIỆT
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.