NGÀY NGẬP GIÓ NỒNG - 30/4/06
Cuộc sống thật là kỳ lạ. TÌnh cảm thật là khó lường trước. Bỗng nhiên mà A đến với mình. Bỗng nhiên mà mình cũng...rung rinh trước A và nỗi đau thôi không còn thức dậy nữa. Liệu đây là thánh ý của Cha hay chỉ là 1 cảm xúc thoáng qua mà thôi? Đây là duyên nợ của mình hay chỉ lại là 1 người nữa đến rồi lại đi? Không biết nữa, nk ạ. NHững xúc cảm bây giờ thật khó nói. Lòng mình cứ lâng lâng 1 niềm vui khó tả và cả 1 nỗi lo lắng vu vơ..
Mình bắt đầu sống lại những cảm giác nhớ mong. Lại bắt đầu ngóng trông A gọi đến. ĐÔi lúc nghĩ đến A thấy lòng ấm áp, sướng vui và bình yên lạ. A nói về mình về chuyện tương lai. Mình vừa sung sướng lại vừa thấp thỏm lo sợ vì điều đó. Mình sợ những cảm xúc đến vội vàng cũng sẽ đột ngột ra đi. Sợ ngọn lửa cháy quá to sẽ nhanh chóng lụi tàn. Mình muốn tình cảm này chậm lại. Mình muốn tình yêu này sẽ nhẹ nhàng nhưng dai dẳng hệt như 1 con suối cứ róc rách âm thầm trôi về biển lớn. MÌnh tin là 1 tình cảm như vậy sẽ bền chắc hơn. Người ta nói "cả thèm, chóng chán" mình phải biết chậm lại để A...thèm mình mãi thôi Mà biết đâu đức ông chồng yêu qúy của mình là đây? MỘt gã lang bạt, bụi đời, có một cái đầu rắn và 1 traí tim...mềm. Phải đây là người của mình không? Sao mình cứ mơ hồ linh cảm điều đó, nk ạ.
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.