LỜi GiÓ
LỜI GIÓ
Tôi, chẳng qua, ngọn gió
Mồ côi không cửa nhà
Vi vu qua nẻo phố
Xào xạc cánh rừng xa
Muốn khóc thì cứ khóc
Thích cười ai cấm cười
Đôi khi thèm cơn lốc
Để giật mình em thôi
Tôi, chẳng qua, ngọn gió
Tai người miên man lời
Vu vơ còn nguyên đó
Sẽ mang về trùng khơi ...
Lỡ mai gió chết gục
Vướng thây nóc giáo đường
Thịt xương phơi rã mục
Hồn vọng lại hồi chuông.
ĐCĐ
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.