CÔ BÉ BÁn DiÊm
CÔ BÉ BÁN DIÊM
Đêm mưa năm nọ đọc truyện “Cô Bé Bán Diêm”
Của nhà văn Đan Mạch Andersen
Tôi đã khóc rấm rức trong tấm chăn bông
Khóc một cách tinh khôi, khóc chân tình
Nước mắt ướt nhòe lứa tuổi lên chín lên mười Việt Nam của tôi.
Ngày mưa vừa rồi ra phố tôi nhìn thấy
Một người đàn ông đặt một đứa bé khoảng hai, ba tuổi bên lề đường
Và một chiếc lon nhôm trước mặt nó
Thu gom từ tâm của những tấm lòng yếu đuối
Của vài nhà từ thiện nghiệp dư
Của các tín đồ nam nữ muốn giữ sẵn một suất ở thiên đàng
Cứ mỗi khi đứa bé đói, mệt, lạnh, khản giọng ngưng khóc
Gã đàn ông to lớn lại lừ lừ trong góc tối bước ra
Tát vào mặt cái sinh linh khốn khổ tới tấp
Khóc có nghĩa là tiền, mày biết chưa, đồ chó đẻ!
Rất nhiều, rất nhiều người qua lại
Người thả tờ bạc lẻ vào cái lon
Người chép miệng thương hại
Người chửi bới vu vơ, rồi bỏ đi
Người thản nhiên bước qua …
Tôi là một trong số đàn ông đàn bà đó
Những người mà hồi bé từng tỏ lòng
Hâm mộ chuyện “Cô Bé Bán Diêm” của thiên tài Andersen
Bằng cách rấm rức khóc.
ĐCĐ
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.