ncc
-
Số bài viết
27 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi ncc
-
-
Trong vòng tay em
------------------------
Trong vòng tay em thở
Một ngày mới bắt đầu
Cánh đêm kia chẳng ở
Không biết là đi đâu
Trong vòng tay em kể
Tôi nghe mẩu chuyện hài
Em lại đòi nghe chuyện:-
''Một nỗi sầu đang phai''
Trong vòn tay em hát
Không nhịp điệu chỉ lời
Câu hát về gió biển
Suốt tháng ngày rong chơi
Trong vòng tay em hỏi
Anh yêu em có nhiều
Chỉ biết là chưa đủ
Chỉ biết là đang yêu!
-
Thời gian
------------------------
Màu của linh hồn
Ta gọi là ánh sáng
Màu của thời gian
Đặt tên là năm tháng
Thời gian trôi
Đến thăm những chiếc lá
Thăm cả những cánh hoa
Lá hoa rồi sẽ rụng
Khi thời gian về nhà.
Thời gian trôi
Trên mắt người vội vã
Chẳng biết đi về đâu
Tháng năm dài lận đận
Mái tóc đã bạc màu
Thời gian trôi
Qua những con phố nhỏ
Từng mái ngói nâu sờn
Bàn chân ai chưa đến
Đường vẫn còn cô đơn
Thời gian trôi
Theo từng cánh chim biển
Đôi cánh đã bạc màu
Cả một đời mải miết
Rồi sẽ bay về đâu
Thời gian trôi
Trôi trên cả từ ngữ
Trên cả những ý thơ
Ý thơ còn chưa viết
Vì còn mải đợi chờ
-------------------------------------------------------------
(Chào bạn thời gian ậm ờ
Có thừa cho tớ mấy giờ để điên...)
-
Em đi
--------------------------
Em đi bỏ lại mặt trăng
Bỏ lại ta say giữa đêm rằm
Em đi như những chiếc lá
Bỏ cành, giấc ngủ mười năm.
Em đi về với phồ phường
Về làm khách lạ chốn tha phương
Em đi mang theo từng nỗi nhớ
Của cánh hoa hồng còn tỏa hương.
Em đi bỏ lại căn gác nhỏ
Bỏ lại đơn sơ khúc nhạc chiều
Căn phòng vẫn còn than thở
Khung hình bóng đã liêu xiêu.
Em đi thu chẳng giận hờn
Đêm đông cũng chẳng thể ấm hơn
Ta dán lòng lên trang giấy
Chạy dài những nỗi cô đơn.
-
Xin nối tiếp với chú nhé,bài thơ trên hay lắm:
------------
Tóc người còn rối lê thê
Hồn tôi cỏ dại triền đê ban chiều
Chân người bước,bước liêu xiêu
Mang theo hết cả mỹ miều thế gian
Cỏ tôi ở lại nhiên an
Tắm đông để đợi chói chang mặt trời
Người về theo phố ,à ơi
Rượu quê tôi uống thảnh thơi...cỏ bồng.
------
Một buổi tối vui vẻ!
-
Đến-như đã từng
------------------------------
Là ai?
Ai đẩy thuyền luân hồi,
ta lênh đênh bao kiếp?
Nỗi sầu da diết
Bàn chân mỏi mệt
Giữa nhớ và quên
Chập chờn ngày đêm,
chênh vênh sáng tối.
Như câu thơ hấp hối
Như mảnh trăng vô tội
Còn lơ lửng đầu cành
Giống ai đó:mong manh.
Ta.
Ngẩn ngơ sau chiều nắng tắt,
giãy giụa trong nỗi cô đơn.
Khi gió dại từng cơn:
Thổi!
Lạnh.
Tuyết, buông tự thưở nào.
Trắng tinh đôi cánh,
bàng bạc cơn mơ.
Hững hờ....
Dại khờ,
Cuồng si!
Dậy đi.
Đóa hồng ngủ quên,
trên nền tuyết vắng.
Đêm,mãi mãi dài.
Chỉ vì...đêm trắng.
Nụ cười đó,
giọt nước mát
ta vẫn hằng khao khát,
hay chỉ là vô tận bi ai...
Thở dài.
Nhạc lên,
phá tan trống trải,
Lửa lên,
đốt cháy cõi lòng.
Điều thuốc này, hút nữa...
có được không?
Nhớ nhung,
Nhớ nhung à,đi đi.
Còn ở lại làm chi
Khi mà mày không thể
Vơi bớt buồn trên mi
Vậy thì...
Em,
đến đi,
Đến như đã từng:
Ru hồn ta nhé,
Choàng lên ta:
Bờ môi mỏng manh,nhỏ bé.
.....
Mơ màng,mơ màng.
Dạ....TÀN.
-
Kéo
________________
Bến thuyền xưa vội vàng con nước,
Mải xô bồ,đến trước về sau
Đi về mà chẳng có nhau,
Mỏng tang áo gió bên cầu chớm thu
Phút tĩnh mịch lặng như chiều xuống,
Rượu nhạt lòng vẫn uống để say,
Nhớ ngày vui,dệt gió mây,
Khi buồn nắm mãi bàn tay vẫn buồn.
Bờ mi đỏ vơi nguồn nước mắt,
Tóc dãi dầm se sắt gió đưa.
Kéo dài nỗi nhớ lưa thưa,
Kéo hoài mẩu thuốc cho vừa cái đêm.
Quanh quẩn mãi, lúc quên lúc nhớ,
Lạc thật rồi,còn ngỡ lối về.
Buông tay múc một gầu mê,
Dội lên mình cái ghồ ghề tâm linh.
Tàn mộng mị....vô hình -biến mất.
Áo vô thường phảng phất...màu rêu,
Buông hồn tôi ngần ngơ chiều,
Ngẩn ngơ em có mỹ miều,như xưa?
-
Đêm
------------
Khói đêm tỏa,biết dùng gì để say?
Vén mãi mây,mà trăng ngà chưa tỏ.
Thoát được chăng,chỉ một giây bỡ ngỡ...
Dừng lòng lại,để cho ta đối mặt.
Ko phải buồn vì ko ai bồi chuyện,
Chỉ bâng khuâng ai sẽ hiểu mình đây,
Chút hỗn loạn trong tâm trí thật dầy,
Nào như nỗi khát khao đầy manh mỏng.
Cười giả lả,nhưng trong lòng rợn sóng,
Ta mải tìm khung sống của riêng mình,
Nơi ngập đầy những e ấp sinh linh
Rồi tin tưởng náu thân hình vào đó.
Một cơn lạnh trào qua ngôi mộ gió,
Lặng yên thôi những bi khúc yêu thương,
Này cô đơn du khách ngủ trên đường.
Đừng rơi mất mấy tế bào nhung nhớ.
-
Đầu đông
---------
Em khẽ run người vì cái lạnh
Đông sang mau quá,trời vẫn xanh
Vòng tay xiết chặt,tay xiết chặt
Khẽ ngẩng đầu lên,khẽ gọi anh!
-
Anh muốn gặp em để nói
-----------------------------------
Anh muốn gặp em để nói
Mối tình chất chứa trong mình
Em sẽ vui mừng đón nhận
Anh bằng ánh mắt lung linh?
Anh muốn gặp em để nói
Nhưng sợ em sẽ quay đầu
Đành viết chúng lên trang giấy
Cơ mà đã gửi đi đâu.
Một vài câu chữ lộn xộn
Khiến anh phải sửa mấy lần
Cũng giống như tương tư vậy
Bị chèn ép bởi phân vân
Anh muốn tặng em câu hát
Mà anh đánh cắp của chiều
Chỉ sợ lòng em chặt đóng
Nên đành trả lại cô liêu
-
Lá
------------------
(Hình như lá, gió thì thầm...)
Liệu mưa có phải sai lầm mà rơi?
------------------------------
---
Đã rơi thì cố thảnh thơi,
Bỏ đi lặng lẽ,mở lời với nhau
Chiếc giường tuổi trẻ còn đau
Thời gian chẳng biết về đâu vội vàng
Kéo rèm chắn cửa mơ màng
Vui buồn một chốc nhẹ nhàng thở ra
Thở ra dĩ vãng hôm qua
Hóa thành lá nhỏ tà tà mặt sông
Ba ngàn thuyền lá cong cong
Oằn mình chở những môi hồng mỏng manh
Chẳng còn mặc chiếc áo xanh
Cũng coi như đã hoàn thành nhân sinh
Trợ là nghĩa,giúp là tình
Giúp ai,ai giúp-chính mình,giúp ai?
Khi cười nấc,lúc thở dài
Làm sao để biết có hài lòng không?
Mưa còn cắm cổ xuống đồng
Và kia thuyền lá mặt sông chòng chành…….
-
Sáng đã lên rồi
Ngập tràn đôi mắt mộng
Nỗi yêu đời chợt động
Thấy nhớ người thiết tha
Những êm ấm hôm qua
Nhẹ nhàng thành cánh gió
Bâng khuâng kìa đây đó
Sợi cảm xúc ngắn dài
Rong ruổi đến ngày mai
Hay vùi mình ngực nhỏ
Hững hờ đôi nhịp thở
Người chẳng biết ta sầu
Giấu hoài trong mắt nâu
Một hai ba bốn nỗi
Chắc là mấy cái buồn u tối
Hoặc dăm bảy khao khát,khát đầy
Đừng đánh vỡ chiều say
Nơi trái tim đang ngủ
Làm thế nào cho đủ?
Ta tham lam,
Đòi ôm cả khung trời
Những giọt nước mắt,những nụ cườ
Làm bữa tiệc để cho người đến hưởng
Cùng nhau tạc vui mừng vào tâm tưởng
Cùng nhau cất tiếng cười vang
Yêu đời đập nát hoang mang kiếp sầu…..
----------
Tặng bác Nguoibuongio.
-
Cám ơn góp ý của bác,có đôi khi tâm trí ko lành mạnh cho nên dùng từ cũng khó chịu,bác thông cảm!
-
Ở lòng ta
------------
Chỉ là sợi cỏ,một cành hoa
Con gió dại thoảng qua
Cánh cào cào lận đận
Ở mãi lòng ta!
Nắng luồn qua kẽ lá
Chiếu vào nỗi nhớ nhà
Khung chiều nghiêng ngả
Cũng chỉ ở lòng ta...
Nắng rồi cũng đi mất
Ta ngồi với thời gian
Nỗi sầu gặm nhấm
Linh hồn lại miên man
Đêm vàng
Phố nhỏ mơ màng
Trốn trong một góc
trên hàng cây:
Thu
Ngủ thôi
Cô bé xích đu
Đừng đung đưa
kẻo
Hoang vu giật mình......
-
Mẹ
-------
Mẹ già ngồi nhớ thằng con
Xa quê bữa trước mới tròn hai mươi
Một mình tắm lạnh xứ người
Một mình chẳng biết nên cười hay đau.
Sống qua hai chục tuổi đầu
Tương lai không biết sắc màu hay đen
Học thôi để bớt thấp hèn
Sau này còn phải bon chen với đời.
Nếu con sa ngã cuộc chơi
Mẹ còn mãi đứng làm người chở che
Xuân này con sẽ không về
Tết sang sao cứ kéo lê nỗi buồn?
Đêm về chợt thấy lạnh hơn
Hình như ta mặc cô đơn hay là?
Mặc lên mình cái sâu xa
Đừng buồn mẹ nhé,cũng là cho con!
----------
Trong bất cứ hoàn cảnh nào,cứ giữ lòng vui vẻ mẹ nhé!
- 1
-
Đá
---------
Ta xin kể về cục đá
Dại khờ chắn ở trên đường
Người qua đá vào bụi cỏ
Đành gột lòng với đêm sương.
Nhiệt độ thay đổi chóng mặt
Nhân tình ấm lạnh điên cuồng
Lá gan còn chưa mục nát
Sợ gì mấy giọt mưa suông....
Dầu cũng sắp hết,đèn tắt
Thời gian chậm rãi chảy xuôi
Một mảnh không gian bỏ trống
Chén sầu ta kính không người
Khúc nhạc nhẹ nhàng tàn tạ
Mùa thu đưa đẩy mùa thu
Đêm cũng,vẫn còn trăng trắng
Hỏi đêm là bạn hay thù?
Một dòng suối nhỏ mằn mặn
Chảy xuôi theo phiến má dài
Có một cái gì đăng đắng
Ly cả phê nhỏ của ai?
Nhỡ may em buồn ngầy ngậy
Nói ra,đừng để trong lòng
Sẽ thấy nỗi buồn động đậy
Xong rồi tan với hư không.
- 1
-
Hi! Chào bạn gái tên Trinh
Tôi là...một gã rung rinh nửa mùa
Có một cơn gió buổi trưa
Luồn qua câu chữ,mới vừa qua đây
Không phải là tôi đang say
Cho nên bạn chớ...chẳng may hiểu lầm
Chỉ là một sợi gió đần
Đi xâu ngôn ngữ cho gần với nhau
Phải chăng là bạn đang sầu?
-
Ngày nào mà chả có hai tư giờ!
----
Nên ta mới lấy bơ vơ
Làm mồi câu một ý thơ cuối ngày
Giỏ thơ cũng đã đầy đầy
Ta chưa thấy đủ,mặt dầy ngồi câu
Hết bơ vơ,lại lấy sầu
Hết sầu lại chém rụng đầu tương tư
Rồi thơ cũng đủ nhưng mừ
Sao ta vẫn thiếu ngôn từ hả em?
Buộc sợi nhớ,vào sợi quên
Để cho máu chạy về tim một đường
Mải câu thơ giữa phố phường
Bỗng câu được một mùi hương lạ kỳ
Hóa ra không hiếm lạ gì
Cái mùi hương của lầm lì thế gian
Chào em cô gái lạc đàn
Khuya rồi còn mải lang thang giữa dòng
Tặng này em,phiến hoa hồng
Mà ta đã giữ trong lòng khá lâu
Em đi đấy em về đâu
Có tặng ta ánh mắt nâu để dành
Thôi rồi,đêm đã buông mành
Chào em ta ngủ cho lành cơn mơ/(câu thơ)
- 1
-
Tương tư
_______
Nhìn em đổ bóng qua đèo
Mình anh ôm lấy cả chiều tương tư.
-
Ngẩn
-----
Lốc cốc,nốc cốc
Vừa nốc xong một cốc
Rượu trắng để say mèm
Mà sao chẳng nôn được
ra ngoài bóng hình em?
-
Ở đâu?
Em hỏi:''Anh đang ở đâu?''
Anh chả biết nữa,rất sâu dòng đời
Em bảo:''Anh ơi đêm rồi''
Anh ừ ngớ ngẩn,em cười ngây ngô
Ở đâu em nhỉ mùa thu
Nơi mà mấy chiếc lá ru buổi chiều
Ở đâu yêu sẽ được yêu?
Thì anh cũng sẽ đánh liều đến thăm.
Nhưng mà,lắm lúc,oái ăm
''Nhân tình thế thái'' chơi khăm anh mà.
Đành mượn Thơ để ba hoa
Gột đi cái gọi nôm na là buồn...
Ở đâu trên cánh chuồn chuồn
Em thêu vệt nắng-
-Tâm hồn anh bay.
Trần gian vừa hết một ngày
Nhân loại đi ngủ,lạc bầy còn anh.
Đừng làm phai mất mầu xanh
Khi ta chợt thấy mong manh sẽ cần.
Ở đâu người chịu đỡ đần
Khi ta hoang gấp mười lần hôm nay
Khi thèm khát một cơn say
Khi mà trong túi chẳng may hết tiền
Chẳng đủ vốn mua dịu hiền
Làm cồn để đốt muộn phiền trong tim?
Ở đâu em thử đi tìm
(Nơi không từ ngữ,im lìm ca dao)
Cho tôi một khỏa tế bào
Của loài người mải chiêm bao,à và
Nụ cười sẽ mải thật thà
Cô em nhân loại hôm qua thật buồn...
- 2
-
Em và Tôi
................
Em vén cửa khung trời,
Nhìn những bóng bay bay.
Tôi mải làm nhân vật,
Xoay tròn hồn một ngày.
Khi em đang cô độc,
Xếp một góc trong phòng.
Ngoài kia tôi khao khát,
Nhớ lấp đầy hư không.
Tôi kéo lại mùa đông,
Lạnh run từng phiến lá.
Để em gió vô hình,
Kéo bờ mi băng giá.
Không phải tôi sỏi đá,
Em cũng chẳng vô thường,
Chỉ vội vã theo đường,
Ngẩn ngơ bao nhiêu kiếp?
Em và tôi....ko biết.
-
Nợ
--------------
Nợ em một bữa nhạc,
Trả lại bằng chiều say
Em bảo rằng chưa đủ,
Một ngàn lẻ một ngày.
Em nợ ta giấc ngủ,
Điện thoại chẳng đúng giờ
Kéo linh hồn khỏi mộng.
Rồi mệt nhoài vật vờ.
Ừ thì mình nói chuyện,
Điện thoại chẳng tốn tiền
Ỉ ôi người ngớ ngẩn
Vài nụ cười dịu hiền.
Tôi khắc vào chiếc lá,
Thêm một điểm chân thành
Mà em đòi mấy bận,
Tôi để dành trên cành.
Trả lại em chút nắng,
Một đêm dài mệt nhoài
Trả lại em chút gió
Tâm linh hòa hình hài.
Một chiều u ám trước
Rủ nhau về dưới mưa,
Xiết chặt vòng tay nhỏ
Ôm hoài mà chẳng vừa.
Còn nợ gì nữa nhỉ?
Là một chút nhớ nhung?
Em châm cà phê đắng,
Tôi thổi hồn vô cùng.
-
Tàn Phai
---------------
Chưa tàn mà đã phai phai
Tàn phai cũng được một hai kiếp rồi
Cánh hoa hồng bị bỏ rơi
Lỡ sầu nên mới hơi hơi phai tàn
Giống như ngọn đèn vàng vàng
Hơi hơi nhớ nắng,bẽ bàng giữa khuya!
Ta phai từ ngày hôm kia
Sợ lộ,kéo phéc mơ tuya che mình
Ngón tay miết nhẹ lên tình
Em chẳng biết chứ ta -hình như đau...
Thực ra là ở trong đầu
Tàn phai chẳng được nỗi sầu nên thôi
Lá khô,khô quá,vỡ rồi
Đám mây cũng vỡ mới lòi ra trăng
Có một ánh mắt lạnh băng
Nhìn ta, ta mới hung hăng phai tàn...................
-
Tan Vỡ
-----------
Này nắng mùa thu
Này lũ là khô
Và kia gió dịu
Ta kiếp giang hồ
Này nhân loại nhỏ
Đã thấm mệt chưa?
sao còn chưa ngủ,
Thời gian có thừa?
Em là rượu nồng
Hồn của ta say
Lãng quên thế giới
Trọn vẹn một ngày
Một vài điếu thuốc
Nối đuôi nhau tàn
Giống màn đêm vậy
Sáng rồi...Vỡ tan.
Ngẩn...
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Không đề
---------------------
Đôi khi nhớ,có lúc quên,
Chiều qua ta thấy sầu trên mắt người.
Chiều nay tuyết đã rơi rồi,
Ngoài kia lạnh lắm...
.. em ngồi,nhớ chi?
Răng ngà em hãy cười đi,
Để cho khóe mắt,đầu mi bớt buồn.
Lúc khao khát,lúc giận hờn,
Lửa lên đốt cháy cô đơn trong lòng.
Muốn tan vào với hư không,
Hồn ta xoay mãi một vòng thế gian