Có khi nào…. Đến khi những trang thơ đóng lại Có khi nào tôi thấy mình Lạc lõng Bơ vơ Đơn độc Một mình băng qua những nẻo đường, phố xá thân quen Mà lạ! Một mình lạc giữa dòng đời Chật vật Đua chen Hối hả Nếu có vấp ngã Nếu có xót xa Sẽ chỉ có một mình mình hay biết Rồi dặn lòng Đừng bao giờ nuối tiếc Đừng chạnh buồn thay Khi trang thơ khép hoài không mở nổi Hay tại lòng Đã từ lâu không còn bối rối Ngậm ngùi Cay đắng Để thấy mình còn chút bâng khuâng Hè về rồi gió thổi ở ngoài sông Và hoa nữa cũng thấm đầy hương nhụy Trái ổi chín tự nhiên mà ý vị Đẹp sắc vàng và nhát lắm sắc xanh Chẳng khác gì câu chuyện em với anh Đã từng có Nghẹn ngào Mênh mang Vời vợi Khi xa cách tưởng như gần quá đỗi Rồi cũng đành phải để cách xa Đừng giận hờn cái ngày hôm qua Tại ai đó Dại khờ Vô tư Nhút nhát Nên để mất như áng mây bàng bạc Thoáng bên trời rồi thoáng vụt tan đi.