lynh_mouse
Thành viên-
Số bài viết
5 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi lynh_mouse
-
Thơ là một cõi tôi mơ Mảnh hồn ngã bóng bên bờ cỏ êm ....^^
-
tác giả thích thơ lắm đúng ko ^^ mình cũng rất yêu thơ
-
Một tiểu thuyết và sự đâm đắc của mình, tuy nhiên nó chưa hoàn chỉnh. Hi vọng sẽ được mọi người đoán nhận <3 PHÍA SAU CỦA THIÊN ĐÀNG Part 1 : Bóng đêm Những giọt nắng cuối cùng của một ngày đang vương vãi trên những tán lá khô vì thiếu nước trong khu rừng chứa đầy sự ảm đạm và u tịch. Khu rừng Đen !! Trước đây, Đen không phải là tên của nó. Nó đã từng là một khu rừng xinh đẹp và tràn đầy nhựa sống. Hàng ngàn loài vật, ngày càng nhiều, kéo nhau đến khu rừng sinh sống mỗi năm... Nhưng... Một trận cuồng phong bổng nhiên tàn phá Đen, hủy hoại Đen, cứ như Đen chưa bao giờ tồn tại... Ánh hoàng hôn buông thả trên cánh đồng Katat. Xa xa, nhìn về phía chân trời, có một chấm đen luôn đứng yên trong khi vạn vật xung quanh nó đang chuyển động vội vã. Nhà tù Sing. Mùa thu đang đến trên mảnh đất nhỏ bé này. Những chiếc lá đang dần ngả sang màu vàng tạo nên một khung cảnh mĩ lệ và huyền ảo. Lấm tấm trên không trung, một vài chiếc lá đang thả mình cho những cơn gió Thu đùa giỡn. Vang vẫn đâu đó có tiếng reo hò của người dân của Sing. Họ đang chuẩn bị cho một lễ hội quan trọng nhất trong năm, ở đây họ gọi là Ngày Của Trăng. Cái tên sở dĩ có bởi vì đêm nay chính là đêm mà Mặt Trăng sáng nhất trong năm. họ quan niệm rằng Ánh sáng của Trăng mang lại cho họ niềm hạnh phúc, may mắn và tình yêu. Họ cầu nguyện và mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với họ trong năm sau. Đây cũng là đêm mà những người ở Sing gặp gỡ, trò chuyện với nhau, và kể cho nhau nghe những gì họ đã làm được trong năm qua. Các cặp đang yêu cũng tranh thủ vào đêm đẹp nhất này sẽ bày tỏ những lời mà trái tim muốn nói. Mặt trời đã khuất hoàn toàn sau dãy núi, trả lại cho Katat sự im lặng vốn có của nó vào mỗi đêm. Vạn vật đã chìm vào giấc ngủ để giờ đây trên Katat chỉ còn một màn đêm mờ mịt và tĩnh lặng. Mọi thứ trông có vẻ yên bình. Các đống lửa đã được người dân nhóm lên. Trẻ con rượt đuổi nhau xung qunh những đóng lửa đó. Hò hét ầm ĩ. Mọi người đều bận rộn với nhiệm vụ của mình riêng ông Fatny thì đang run rẩy trong căn phòng nhỏ bé của ông. Ông là Làng trưởng của Sing. Khuôn mặt gầy, cóp má, sống mũi cao và cong xuống như phù thủy. Đôi chân mày rậm rạp và trắng phết cứ hất qua hất lại trước làn gió thu đang ùa vào bên trong căn phòng qua cửa sổ. Trong phòng ông cũng chẵng có gì đặc biệt ngoài một bộ bàn ghế gỗ cho ông làm việc, một bóng đèn được thắp bằng mỡ sói. Ánh sáng mập mờ của đèn cũng chẵng làm cho căn phòng thêm ấm cúng. Ông đang ngồi trên cái giường của ông. Hai tay đặt lên đùi và run lẫy bẫy. Ông mặt một bộ quần áo cũ kĩ được làm hoàn toàn từ lông cừu. Vẻ mặt ông đâm chiêu, môi cứ lẩm nhẩm một điều gì đó. Ông đứng dậy, đi lòng vòng quanh phòng mà hai tay cứ hết lên hết xuống. Tay phải ông nắm tay tay trái giống như đang cố gắng dấu bớt nỗi sợ hãi đang cào xé tâm hồn ông. Ông lấy tách trà được pha sẵn trên bàn uống một ngụm, rồi lại đi lẩng quẩng. Một làn gió mạnh thổi vào căn phòng của ông làm cây đèn vụt tắt. Ông giật mình, rồi mò mẫm trong bóng tối. Cố gắng tìm đến cửa sổ để khép nó rồi mò mẫm thắp sáng cây đèn trở lại. Ông lại uống nước. Ông uống hết tách này rồi đến tách kia, cứ thế, cứ thế. Đến lúc không còn nước để uống thì ông lại đi vòng vòng, miệng vẫn lẩm nhẩm những câu nói khó hiểu nào đó. Fatny trước đây là một người đàn ông khỏe mạnh, hiền lành và tốt bụng. Mọi người dân ở Sing đều yêu mến ông. Ông thường tham gia vào các cuộc săn sói cùng các thanh niên trong làng và ông luôn là người giết được nhiều sói nhất. Người ta tôn thờ ông, tự hào về ông nhưng người ta không hề biết rằng đằng sau những cuộc chiến với lũ sói hung tợn kia thì ông luôn có một người giúp sức.... Đêm hôm ấy, một đêm mùa Đông lạnh lẽo, vẫn như mọi hôm, khi Fatny trở về nhà sau một ngày mệt mõi. Anh tìm đến cái giường thân thuộc của mình rồi ngả lưng lên đó. Trong cơn hoang mang, mệt mõi vì phải làm việc cả ngày thì anh lại nhìn thấy anh đang đi ngang qua nhà tù Sing. Ánh trăng yếu ớt cộng với tiếng gió rít đến ớn lạnh làm cho không khí xung quanh nhà tù Sing trở nên rất đáng sợ. Fatny bắt đầu cảm thấy toàn bộ thân nhiệt mình đang hạ dần, hạ dần, cho đến khi ngón tay út của anh không thể nào chạm tới ngón tay cái của anh nữa. Máu tai anh bắt đầu chảy ra, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Những gì mà anh nhìn thấy lúc này chỉ còn lại là những điểm ảnh mờ ảo. Anh ngất đi..... Khi chỉ còn lại tiếng gió rít như đang kêu gào linh hồn ai đó đến với quỷ dữ, khi chỉ còn ánh trăng lạnh lùng nhìn xuống khoảng đất trống trước Sing một cách vô tình thì một bóng dáng kì lạ xuất hiện. Một người với bộ quần áo trắng toát và dài quết lê thê dưới làn tuyết trắng xóa. Người bước chậm rãi đến bên cạnh Fatny, dùng cây gậy người đang cầm trên tay gẫy nhẹ xung quanh cơ thể sắp chêt cóng của anh. Giống như một phép thuật, cơ thể Fatny lơ lửng trong không trung. Người vẫn bước đi trong làn tuyết, tiến lại gần nhà tù Sing và cơ thể của Fatny cứ bay theo sau người. Người đi xuyên qua cánh cổng của Sing, cơ thể của Fatny cũng vậy... "Ông đến đây làm gì ?". Một giọng nói kinh tởm vang lên như muốn nốt chửng ai đó. Bên trong chỉ là một không gian rộng lớn trắng xóa, không một bóng người. Người vẫn ung dung bước đi chậm rải vào sâu bên trong. Nhà tù Sing, cái tên khiến cho dân chúng ở đây cảm thấy rung sợ. Dường như tại cái chốn nhỏ bé và ít người biết tới này, chẳng ai muốn đi ngang qua đó, dù chỉ một lần. Người ta truyền miệng nhau rằng, cái nhà tù quỷ quái ấy đã có hàng ngàn năm nay, nó đươc xây dựng lên để giam cầm một tên quái vật đã từng giết hại rất nhiều người. Người ta ghê tởm nó. Nói đúng hơn là căm ghét nó. Tại sao một nơi xinh đẹp, bình yên như thế này lại xuất hiện cái nhà tù đáng sợ ấy ? Điều vô lí rằng, Sing lại được xây dựng trên còn đường duy nhất để vào cánh đồng Katat, nơi mà lũ trẻ trong làng thường dắt những đàn cừu đi rong thả. Có gia đình nào, bố mẹ nào lại muốn những đứa con bé bỏng của mình phải đi ngang con đường nguy hiểm đó. Thế là ngươi ta bỏ sức ra cùng nhau làm một con đường nối ngôi làng tới cánh đông Katat xinh đẹp mà không phải dùng tới nó. Có một lần, người lái buôn từ làng khác vận chuyển hàng hóa tới Sing để trao đổi, trong lúc ông ta cố sức vươt qua cơn bảo khổng lồ như đang muốn xé tan Sing thì ông nghe thấy bên trong nhà tù này có tiếng nói chuyện, tiêng gầm gừ và cả tiêng la hét vì đau đớn của ai đó. Ông đem chuyện kì lạ này kể lại cho Fatny thì Fatny đùng đùng nổi giận, cơn thịnh nộ của làng trưởng như muôn đẩy ngời lái buôn xuống địa ngục. "Vô lí ! Hoàn toàn vô lí ! Tôi, chính tôi đã đi qua Nó hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lần, vậy mà có bao giờ tôi nghe thấy âm thanh gì phát ra từ nó đâu. Thưa ông, ông đừng tưởng rằng ông là người của làng khác thì tôi khổng thể kiện ông vì cái tội tung tin đồn nhảm để người dân ở làng tôi cảm thấy không an toàn về nơi mà họ đang sống. Ông đừng bao giờ có ý định làm lung lay, làm yếu mềm niềm tự hào, niềm kiêu hãnh của dân làng khi được sinh ra và lớn lên ở Sing." Fatny im lặng, uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói. " nếu như cái tin này được đồn ra ngoài kia thì ông biết hậu quả sẽ như thế nào không ? Xin lỗi ông, ông không hề biết rằng, người dân ở đây đã quá khiếp sợ với cái nhà tù quái đản đó. Tôi được ngồi lên cái ghế làng trưởng này chính để trấn an ngời dân ở đây rằng nơi mà họ đang sống là hoàn toàn an toàn. Vậy mà hôm nay tôi nhận được gì từ ông ? Thực sự, thực sự ông làm tôi quá thất vọng, trong khi suốt thời gian qua, tôi đã rất tin tưởng ông” Người lái buôn ngậm ngùi trong im lặng, nhưng ông vẫn không thể nào hiểu nổi cái âm thanh lạ mà ông nghe thấy được phát ra từ đâu. Phải chăng trong lúc ông mệt mõi ông đã nghe lầm ? Tiếng động đó ? Tiếng la hét, kêu gào đó ? Chẵng lẽ tất cả chỉ là ảo giác ? Ông không tin và ông quyết định sau khi lên đường ra khỏi Sing ông sẽ đi qua đó. Dĩ nhiên, ông sẽ không nói cho ai biết việc làm này của ông. Ông lặng lẽ cúi chào làng trưởng Fatny mà không nói thêm một lời nào. Bước ra khỏi căn chòi, lòng ông vẫn còn bực tức lắm. Ông không cam tâm cho những gì mà làng trưởng đã nói với ông. Ông không phục. Ông cho rằng, làng trưởng Fatny là một con người xấu, ông ta dùng quyền lực để áp đặt mà mọi chuyện ông ta thích trong khi không cần thông qua ý kiến của dân làng. Chỉ nghỉ đến bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm ông muốn quay trở lại căn chòi kia và đấm cho Fatny một đấm. Người lái buôn bước đi dưới cơn bão tuyết đang trong lúc mạnh mẽ nhất. Những cơn thịnh nộ của Thần Gió dường như muốn trút hết lên ngôi làng bé nhỏ này. Nhìn từ xa, trong ánh sáng mờ mờ của mặt trời, người lái buôn có thể nhìn thấy trên những mái nhà của dân làng đã đầy ấp bông tuyết. Hơi thở của ông giờ không còn đều nữa. Hơi ấm không khí trong phổi của ông hình như không còn đủ sức để sưởi ấm bàn tay đang run rẩy vì thời tiết. Ông lê từng bước chân nặng nhọc để di chuyển trên nền tuyết trắng, những âm thanh “ vù vù” cứ văng vẳng bên tai, gió rít mạnh làm ông chao đảo, cái lạnh tê cóng như cắt da cắt thịt. Như lạc vào một miền khắc nghiệt, bụi tuyết bay mịt mù, lạnh thấu xương, gió cứ rền, tuyết cứ ngày càng dày đặc. Người lữ hành như cảm thấy mình chỉ là một sinh linh nhỏ bé trong vũ trụ, kháng cự với thiên nhiên là một điều hết sức khó khăn. Trời bỗng tối sầm, đã xuất hiện mây đen, một tia sét vừa rù lên, rợn người. Một trận mưa đã đổ xuống, ngay cả khi trời đang dông bão. Người lái buôn lại càng vất vả, ông ta run cầm cập, những tiếng động trong cơn giông cộng với trời mưa càng làm cho ta cảm thấy sợ hãi. Ông nghĩ thầm “ Sing! Liệu có phải chịu đựng một sự nguyền rủa nào không? Cớ sao những vụ việc liên quan đến Sing đều nguy hiểm thế này, dù thế nào ta cũng không bỏ cuộc, ta phải đến được đó, ta muốn khám phá bí ẩn của Sing…Những tiếng sấm cứ gầm gừ như muốn xé rách cả bầu trời, tựa như trận lôi đình của Thiên Lôi.Nhưng lạ thay, mưa đã giảm dần, gió cũng dịu hẳn đi, gió vô định hình. Người lái buôn lại có những nghĩ suy “ Những cơn bão được hình thành từ sự không ý thức, những điều u ám rồi cũng sẽ qua đi, trả lại sự an bình vốn đã hiện hữu. Ta đã vượt qua được thử thách của Chúa Trời, ta sẽ hoàn thành chuyến hành trình này, dẫu có hiểm nguy ta cũng không lùi bước.” Ánh mặt trời bắt đầu lóe dần sau cơn dông. Càng gần nhà tù Sing, người đàn ông kia lại càng cảm thấy sợ hãi. Bước chân ông nặng nề, tinh thần ông mệt mỏi, hơi thở loạn nhịp, bàn tay ông tê cóng, sắc mặt ông trắng bệt như xác chết. Dường như những mạch máu trong người ông đã dần dần chậm lại. Sự khắc nghiệp lạ lùng của thời thiết đã làm ông hoàn toàn kiệt sức. Ông lê từng bước chân, tay kéo theo một con tuần lộc. Bổng nhiên, con tuần lộc ngã quỵ xuống làm ông cũng ngã theo nó. Cả hai sinh linh kia như đang cận kề với cái chết. Ông nghĩ mình sẽ bỏ cuộc. “Cuộc sống này là vậy đó. Nếu con không có gắng hoàn thiện nó. Nó sẽ nhấn chìm con trong bệnh tật và đau khổ” Giọng nói lạ lẫm, cứ vang vẳng trong đầu ông trong cơn mê sảng. Ông chợt mở mắt, tay ông vẫn còn cầm sợi dây dắt thú. Con tuần lộc đã chết. Ông chòm người dậy, cố tìm lấy một sự ấm áp từ ánh mặt trời. Ông bò người trên làn tuyết trắng xóa, bò đến những tia nắng ít ỏi trên làn tuyết. Ông nằm đó, giữa bốn bề vắng vẻ. Ông hi vọng mình sẽ không chết, không ngả gục. Ông nghĩ đến người thân, nghĩ đến hai đứa con gái bé bỏng vẫn còn nằm trong nôi và một người vợ vẫn đang đợi ông trở về. Ông yêu quý họ, trân trọng họ như báo vật của ông. Họ lúc nào cũng thế, luôn tiếp thêm ngọn lửa động lực cho ông trong những lúc ông mệt mỏi nhất, yếu mềm nhất. Và Thượng Đế đã không giết ông. Ông bắt đầu lấy lại sức. Ông đứng dậy trong trạng thái say xỉn như uống rượu. Loạng choạng để lấy lại tinh thần, đi đến con tuần lộc bất động vì cái chết, lấy túi lương thực. Ông lấy dao xẻ thịt con tuần lộc, ông lột hết bộ da của nó ra, lấy một ít thịt bọc vào túi rồi ông mang túi lên lưng. Ông bước đi tiếp tục. Nhà tù Sing đã xuất hiện phía xa. Không khí trở nên u ám khi ông tới gần nó. Trên vùng trời xung quanh nó luôn tồn tại một vầng mây đen không bao giờ tan trong suốt thời gian qua. Dân làng luôn thắc mắc về chuyện này. Đến cả những già làng, thì họ vẫn không giải thích được. Người lữ hành đã đứng trước mặt Sing. Ông chuẩn bị đào một cái hố đủ sâu để ông có thể ẩn nấp. Ông hì hục đào, đào bằng đôi bàn tay không. Lóp tuyết được bốc lên, để lộ màu đất đen như than. Ông dùng một cây gậy khoét một lỗ trên vùng đất đen ấy. Lạ thay, lớp đất ấy mềm như sét thấm nước. Ông dùng tay đào nhanh, đào đến khi ông đã tạo được cho mình một nơi ẩn náu lí tưởng. Ông dùng bộ lông của tuần lộc trải hết xung quanh cái hố và dùng một phần lông để che miệng hố. Ông dọn hết tất cả hành lí trên lưng vứt xuống “ngôi nhà” ông vừa tạo được. Số lương thực ông mang theo trên người đủ để ông sống trong mười ngày. Ông sẽ ở đây trong mười ngày sắp tới. Đến ngày thứ mười, ông bắt đầu cảm thấy chán nãn cho công việc ông đang làm. Hôm nay là Lễ hội Mặt Trăng, đáng lẽ ông phải ở nhà, đoàn tụ với gia đình, chuẩn bị cho lễ hội quan trọng nhất trong năm, cầu nguyện… Nhưng hiện giờ ông đang ở đâu ? Dưới cái hố ông tạo ra để theo dõi một nơi vớ vẫn, một nơi kinh tởm cho tất cả ai biết đến nó. Ông cảm thấy mình thật rãnh chuyện, trẻ con. Ông tự trách móc bản thân khi ăn miếng thịt cuối cùng, uống ngụm nước cuối cùng. Nhưng khi ông mở nắp miệng hố để bò ra ngoài ông đã nhìn thấy một chuyện hết sức kinh khủng. Làng trưởng Fatny, ông ta đang làm gì đó trước cánh cửa của Sing. Lén lúc nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi ông ta hay không, ông ta lấy ra một cây gậy lạ lùng với cái đầu gậy là hình sọ người. Miệng lẩm nhẩm điều gì đó rồi ông ta chui toạt vào trong. Người lái buôn như không tin vào mắt mình. Tim ông đập loạn xạ vì cảnh tưởng đang diễn ra trước mắt. Hai hàm răng ông cắn mạnh vào nhau. Ông tự nhủ rằng ông đang hoa mắt. Nhưng không, hiện giờ ông đang rất tỉnh táo và hình ảnh ông vừa nhìn thấy hoàn toàn là sự thật. Một lát sau, Fatny lại trở ra. Ông ta bước đi chậm rãi, hiên ngang trước cánh cổng của Sing mà không một chút lén lúc giống như vừa nãy. Ông ta nhảy một cái, bay vút lên trời cao. Và vầng mây đen phía trên nhà tù đã biến mất. Tội ác đã được giải thoát. Part 2 : Linh Hồn Trong Sạch Dưới lòng lề đường của phố Benla giờ đây tràn ngập ánh nắng. Giờ là mười hai giờ trưa nhưng dường như những hoạt động của thành phố vẫn không hề chậm lại chút nào kể từ lúc sáng sớm. Phố xá bận rộn, những chiếc xe to tướng nối đuôi nhau thành hàng dài, âm thanh của tiếng còi xe và những động cơ máy làm cho nơi đây sầm uất. Những dãy nhà cao như muốn chọc thủng tầng mây, chúng mọc san sát nhau nhưng không chi chít. Dưới thấu kính khắc nghiệt của mặt trời, làn đường thật sáng chói.Hiệu ứng của hơi nóng bóng lên từ những mặt đường nhìn từ trên cao xuống làm người ta có cảm giác như là họ đang thấy cả một dòng sông. Trên trời không một bóng mây càng làm bầu không khí trở nên khó chịu. Mấy ngày gần đây người ta thường kéo nhau ra bãi biển, hồ bơi, ai ai cũng hi vọng là sẽ giảm bớt được sự bức rứt trong người trong khi thời thiết cứ hành hạ họ. Hầu hết những nên ấy trong thời gian này luôn chật kín người. Vậy nên rất khó để cho chàng trai hai mươi ba tuổi John Fit tìm được cho anh một nơi nghỉ mát với những đồng lương ít ỏi mà anh kiếm được bằng một công việc hết sức nhẹ nhàng. Sáng tác nhạc. Những ca khúc của anh đa số không được nhiều người thích, họ chỉ phê phán một cách kịch liệt cho những cảm xúc mà anh đã cố gắng truyền vào những tờ giấy không hồn ấy. Sự thật thì người ta chẳng cảm nhận được trong các bản nhạc mà anh viết cả. Nhưng những gì mà John nghĩ đến là hi vọng bản thân anh ta sẽ tìm được phút giây thư giản khi anh làm việc, mặc kệ người ta thích hay không thích cái sản phẩm mà anh cho ra đời cứ mỗi lần anh thấy hạnh phúc. Anh vẫn chưa có bạn gái và anh cũng không nghĩ nhiều tới việc đó. Anh yêu tất cả mọi thứ trên Trái Đất xinh đẹp này từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Tận sâu trong thâm tâm, anh nghĩ số phận anh đã may mắn hơn nhiều người rồi mặc dù đôi khi anh không có nổi hai đồng để ăn một ổ bánh mì. Đối với chàng trai trẻ này, số phận mỗi người là do Chúa định đoạt. Anh quan niệm sự yêu thương là điều cần thiết để gầy dựng nên một con người hoàn chỉnh. “Người ta đến với cõi đời này là để yêu thương nhau”, triết lí sống của anh là hết đấy. Một con người hiền lành, linh hồn trong sạch, chưa bao giờ nghĩ xấu cho bất kì ai dù người ta đã từng xúc phạm và làm tổn thương anh. Số nhà 158 – một tòa nhà cổ với những ô kính đã nhuốm màu thời gian. Kính đã mờ nhưng khóm hoa tím mà mẹ của John trồng khi bà ta còn sống mặc dù đã qua hai mươi năm vẫn tươi tốt như sức sống năm nào. Một hình dung đã bắt đầu hiện lên rõ nét. Người thanh niên với khuôn mặt thanh tú, đang ngồi nhịp chân theo từng nốt nhạc đang nhảy múa trong phòng được phát ra từ cây đàn piano đã sờn màu. Qua ô cửa, có thể ngắm nhìn nét đẹp của anh trong đôi mắt. Đôi mắt sáng ngời tràn đầy thơ mộng, đôi mắt chất chứa một tình yêu thương bao la, đôi mắt của thiên thần tạo nên một linh hồn thuần khiết. Khi anh chơi nhạc, những hoài niệm buồn bã ngày xưa lại ùa về. Anh nhớ mẹ anh. Nhớ từ dáng người, khuôn mặt hiền hậu toát lên vẻ đẹp dịu dàng, nụ cười có thể giết chết bất cứ gã đàn ông nào nhìn thấy, nhớ đến giọng hát thánh thoát như chim ca mà anh được nghe khi bà ru anh ngủ. Bà đã từng là một nhạc công giỏi. Trong trí nhớ mập mờ, anh hình dung được bà là một người phụ nữ tuyệt vời nhưng số phận bà không đẹp như con người bà. Một người đàn ông đã cướp đi đời con gái của bà, khiến gia đình bà không còn chấp nhận bà nữa. Bà ra khỏi gia đình cùng với người đàn ông kia khi trong tay chẵng có thứ gì. Rồi người đàn ông kia cũng lặng lẽ ra đi, rời xa bà trong im lặng. Một mình bà nuôi con trong đau đớn và tủi nhục. Khi John tròn năm tuổi thì cũng là lúc Chúa giải thoát số phận cho người phụ nữ đáng thương kia. Những nốt nhạc não lòng như đang òa khóc cùng với chủ nhân của nó. Khóe mắt anh trào ra những giọt nước đầy tiếc nuối. Chúng lăn dài trên khuôn mặt anh, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, tạo nên âm thanh lóc tóc. Âm thanh ấy như điểm thêm cho bản nhạc anh đang chơi, làm nó càng thêm buồn bã. Và cứ thế anh chơi cho hết bài nhạc buồn này và anh thương cảm những số phận giống như anh. Năm giờ chiều, không khí bên ngoài đã bớt gay gắt hơn. Chàng trai trẻ đứng dậy và ưỡn người để xua tan mệt mỏi. Anh lại gần cửa sổ đẩy nhẹ cánh cửa cũ kĩ ra cửa để ánh nắng chiều rọi vào trong căn phòng. Anh đứng đó, nhìn cảnh vật bên ngoài dưới đôi mắt chứa đầy sự yêu thương. Anh nhìn thấy một đôi nam nữ đang nắm tay nhau đi dạo trong công viên, một cụ già đang ngồi trên hàng ghế ven đường để đọc sách, một phụ nữ mặc đồ văn phòng hấp tấp để leo lên xe buýt. Màu nắng vàng nghiêng mình vô tình làm rạng rỡ hơn cho khóm hoa tím trước nhà. Những đôi bướm đang dập dờn xung quanh mấy khóm hoa đã nở. Chúng cứ quấn quýt bên nhau cứ như là chúng sinh ra là để dành cho nhau vậy. John mỉm cười với điều anh nhìn thấy. Rồi anh đưa mắt nhìn ra xa hơn, anh nhìn phía trung tâm thành phố, nơi mà có các tòa nhà cao ngút trời, những ống khói từ những nhà máy đang thải ra bên ngoài những làn khói đen kịt, những công viên nước với hàng trăm người đang đùa giỡn bên trong… Anh ưỡn người một lần nữa rồi quay lưng bước xuống nhà dưới. Đồ đạc trong nhà được anh sắp xếp rất gọn gàng. Sàn nhà được làm hoàn toàn bằng gỗ nhưng đã ngã sang màu nâu đen vì thời gian. Bức họa nàng Mona Lisa của Leonardo da Vinci, Chân dung nàng vũ nữ Rosita Mauri của Leon Francois Comerre và bức Girl with a Pearl Earring dù chỉ là sao chép nhưng vẫn được anh treo trên tường và lau chùi mỗi ngày. Đối với anh, những người phụ nữ phải được bảo vệ và trân trọng và chính vì thế mà anh không hề trách móc hay có những ý nghĩ tức giận đối với một người bạn của mẹ anh dù mụ ta có là một con quỷ đối với nhiều người. Mụ Malaxca. Mụ Malaxca được mẹ anh giao anh lại cho mụ khi mẹ anh sống trong những hơi thở cuối cùng. Anh sống với mụ từ lúc năm tuổi và chưa một ngày nào anh không bị những trận đòn từ sợi dây thắt lưng của mụ. Cứ mỗi lần mụ tức giận, mụ nỗi điên vì thiếu thuốc (ma túy) thì mụ lại lôi anh ra đánh. Những trận đòn đau đớn giáng xuống một đứa trẻ vô tội mà mụ không hề có cảm xúc, không hề thương tiếc. Mụ bắt John làm mọi thứ từ việc bếp núc tới lau dọn căn phòng cho mụ, chà rửa những ngón chân dơ bẩn của mụ và điều kinh tởm nhất là cho con chó điên của mụ ăn. Cứ mỗi lần anh cho nó ăn thì anh lại nhận được những vết cào cấu của nó. Con chó ấy được mụ nhặt về khi mụ trong trạng thái say xỉn. Mụ cũng chẵng thương yêu gì nó, mục đích chính của mụ là lấy nó để đe dọa John cứ mỗi lần John không nghe lời mụ và mụ dùng nó để giữ cái gia tài khổng lồ mà chồng mụ lúc còn sống đã gầy dựng được. Chồng mụ chết trong một tai nạn giao thông vậy mà trong đám tang của ông ấy mụ không hề rơi một giọt nước mắt cũng như vẻ mặt mụ hết sức bình thản. Sau đó một ngày, theo trí nhớ của John, bà ta có dắt một người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn. Lúc ấy bà ta vẫn còn trẻ và đẹp, chắc vì thế mà có thể thu hút người đàn ông kia. John lúi cúi trong nhà bếp để lau sàn nhà cho mụ Malaxca. Nó không được mặc áo, dù bên ngoài vào mùa này thì thời tiết rất lạnh. Lúc nó cúi xuống gầm bàn để dọn cái đóng phân của con chó ngu ngốc mà mụ nuôi thì lộ ra trên lưng nó đầy rẫy những vết hằng do cái thắt lưng độc ác của mụ gây ra. Có những vết thương chưa kịp kéo da non làm nó cảm thấy đau đớn, nó hét lên : “Á” Nhưng lại im lặng ngay vì sợ mụ lại điên lên. Nó cặm cụi lau thật sạch cái vùng gớm ghiếc ấy. Nó nghĩ đến mẹ nó. Đã hai năm rồi, từ sau khi mẹ nó mất, nó đã không được ăn một bữa cho tử tế. Cánh tay ốm nhôm, bé xíu của một cậu bé run lên bần bật sau mỗi lần vắt chiếc khăn cho khô vào xô nước bên cạnh. Nó khóc. Đôi mắt nó ướt sũng. Nước mắt rơi tí tách xuống sàn nhà, những giọt nước mắt hòa lẫn nỗi đau đến tột cùng. Hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy của nó. Bên phòng khách có tiếng bước chân lộp độp. “Em yêu anh” Mụ Malaxca nói với người đàn ông lạ mặt. “Anh cũng vậy. Hôm bữa đám tang thằng chồng ngu ngốc của em, em xinh lắm”. Câu nói đó khiến John bên nhà bếp nghe thấy mà rợn người. Thật là nhẫn tâm. Ít nhiều thì chú Dannel còn sống thì nó vẫn cảm thấy dễ chịu hơn. Dù rất ít khi gặp chú ấy vì chú ấy cứ đi công tác xa hoài nhưng mỗi lần chú về là lại có quà cho nó, mụ điên kia cũng vì thế mà tử tế với nó hơn. Hai vợ chồng trẻ này không có con, có lẽ vì chú Dannel bị vô sinh và cũng do đó mà chú rất thương nó. Bên phòng khách lại có tiếng lộp độp. Mụ Malaxca nói: “ Cái chết của Dannel. Anh hoàn toàn xử lí xong chưa. Cảnh sát mà phát hiện ra chúng ta, có mà anh với em đi tù rục xương” “Em yên tâm. Tình hình bây giờ có thể coi như mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa. Số tiền ấy, khi nào em sẽ đưa cho anh ?” “Anh à, em là của anh. Số tiền là của chúng ta. Sao anh có thể nói vậy chứ ?” “Vâng”. Tiếng cười của hai con dã thú vang vọng cả căn phòng bốn mươi mét vuông. Bên ngoài trời mưa rất to. Dường như ông trời như đang khóc thương cho số phận của người đàn ông tội nghiệp kia. Tiếng sấm rền vang làm John giật mình. Nó chui rút vào trong góc bếp. Co người lại và ngủ thiếp đi. Mười sáu năm sau, trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong ngôi nhà u ám đó. Cặp tình nhân kia chia tay vì mụ Malaxca chơi ma túy và người đàn ông kia chết khi bị sốc thuốc. John được một người đàn ông trẻ, không con nhận nuôi lúc nó tám tuổi. Được rời xa ngôi nhà khủng khiếp đó, cảm giác vui sướng nó dâng lên tột độ. Lúc John hai mươi tuổi, người đàn ông đó qua đời. Ngắm nhìn bức ảnh duy nhất của mẹ anh trong tay khi anh đang ngồi trong phòng khách, trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ, nước mắt anh lại rơi. Anh nói: “Mẹ à, hai ngày nữa là sinh nhật hai mươi ba tuổi của con đấy. Con nhớ mẹ lắm !” Anh uống li cà phê được đặt trên bàn. Trong lúc anh hoài nhớ về kí ức đau đớn ngày xưa, chuông điện thoại reo lên. Bên đầu dây là giọng nói quen thuộc, giọng nói mà anh không bao giờ quên. Mụ Malaxca. Mụ ta gọi làm gì nhĩ? Đã hơn mười lăm năm, mụ không liên lạc với anh. “Chào con, dì Malaxca đây. Con khỏe chứ?” “Dạ vâng, con khỏe ạ. Còn dì” “Dì thì vẫn như vậy thôi con à. Dì già rồi, giờ dì cũng yếu đi rất nhiều. Dì khó khăn lắm mới tìm được số của con đấy. Dì nhớ con lắm” Không thể tin nổi, mụ ta mà lại nhớ anh ư ? Tại sao? Lúc anh chưa kịp trả lời câu hỏi của mụ, thì mụ nói tiếp: “Thời gian qua, từ lúc con rời xa căn nhà này, dì cũng đã thay đổi hơn. Dì không chơi thuốc nữa. Giờ dì cũng đã có gia đình mới. Một người đàn ông lớn hơn dì hai mươi tuổi đã cầu hôn dì. Hai ngày nữa là sinh nhật con, dì muốn mời con đến nhà dì ăn bữa tối. Con đồng ý chứ ?” John như không tin vào tai anh. Chuyện gì đang xảy ra với dì anh ta vậy? Chàng trai vừa vui, vừa lo sợ. Cái nỗi ám ảnh về căn nhà ấy vẫn còn đọng rất sâu trong anh. Nhưng không, giờ anh đã lớn, chắc mụ ta không làm gì anh được đâu? Anh trả lời bằng giọng nói thật lễ phép: “Con đồng ý. Cảm ơn dì” “Vậy nhé ! Hai ngày nữa, bảy giờ tối. Dì đợi con.” Anh gác máy. Tự nhiên anh thấy lo, giống như anh sắp phải rời xa thế giới này. Hai ngày sau, một buổi tối đẹp trời. Không khí dịu hơn. Mát mẻ hơn. Anh lái xe vào trung tâm thành phố, đi qua biết bao nhiêu con đường, bao nhiêu ngõ hẻm, nhìn thấy biết bao nhiêu người đang đi dạo trong một buổi tối xinh đẹp như thế này, lòng anh cảm thấy ấm áp hơn. Dì anh, mụ Malaxca mà anh đã từng làm anh khiếp sợ mỗi khi chạm mặt sẽ tổ chức sinh nhật cho anh. Cái sinh nhật đầu tiên kể từ lúc mẹ anh qua đời. Anh cười. Tới rồi. Căn nhà thật to lớn. Một căn nhà ba tầng màu trắng. Trước khuôn viên, có trồng hai hàng cây. Tất cả bóng đèn trong nhà đều được bật. Anh quan sát kĩ cái chốn mà anh xem là địa ngục ngày xưa giờ đã thay đổi như thế nào. Đúng là thay đổi nhiều thật. Anh lại cười. Nhưng… Một vầng mây đen che hết tất cả các ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời xinh đẹp đêm nay đang tồn tại phía trên ngôi nhà này. Lạ nhĩ ? Anh nhìn vầng mây đen một cách hửng hờ rồi lơ nó đi. Anh đi vào trong nhà. Anh bấm chuông. Một người phụ nữ đã trạc tuổi những vẫn còn toát lên vẻ đẹp lộng lẫy mở cửa. “Ôi chào John yêu quí của dì” Bà ta ôm chầm lấy anh. Anh ôm lại người bà ta một cái ôm thân thiện. “Thôi, thôi, vào, vào. Vào nhà đi con” Mụ ta cầm tay anh dắt anh vào trong nhà. Không khí trong nhà thật sự rất ấm cúng. Những bóng đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, hương thơm ngào ngạt của khóm hoa trong căn nhà làm anh thích thú. Mụ Malaxca dắt anh xuống nhà bếp, cái nơi mà bị giam cầm trong suốt hai năm. Vậy mà bây giờ nó đã hoàn toàn thay đổi, nó sáng sủa hơn, sạch sẽ hơn, và đặc biết là lúc này nó được trang trí rất tỉ mỉ bởi những dây đầy đủ màu sắc. Một cái bánh ga-tô to tổ chảng được đặt trên bàn. Có rất nhiều thức ăn, nào là thịt gà, trứng, sữa, heo quay… tất cả đã được chuẩn bị từ trước. Có một người đàn ông với bộ quần áo kì cục đang ngồi cạnh cái bàn trong có vẻ ngon lành ấy. Lão ta nhìn cứ như là hàng trăm tuổi với một bộ quần áo lông cừu, hai hàng chân mày dài ơi là dài và trắng phếu. Lão ngồi bất động như tượng và dường như không thèm liếc nhìn John nổi một cái. “Giới thiệu với con, đây là chồng cô. Ông ấy tên là Fatny.” “Dạ chào chú” Lão ta vẫn lặng im. Không nói lời nào. “Xin lỗi con, ông ấy già rồi. Việc ăn nói của ông ấy đôi khi cũng gặp chút khó khan. Thông cảm con nhé” “ngồi đi con” Mụ Malaxca nói với John khi mụ ta ngồi xuống cái ghế cạnh chồng mụ và John ngồi vào cái ghế đối diện hai người. Mụ rón rượu vào ly mỗi người và cái ly đầu tiên mụ rót chính là của John. “Chúc mừng sinh nhật con, nâng ly nào con” John không hề biết, một tội ác sắp xảy ra với anh ấy, không hề biết sau khi anh uống xong ly rượu này, linh hồn anh sẽ thoát khỏi than xác anh. Mãi mãi. [ còn tiếp ]
-
Truyện ngắn đầu tiên mình viết :") 1.Câu chuyện của Anh Mẹ Anh vừa mất,mọi đau buồn đang lan tỏa trong gia đình.Anh không muốn tin đây là sự thật,Anh muốn ngủ một giấc thật dài,nhưng khi tỉnh giấc ,ngồi thừ trên giường.Căn phòng quen thuộc,mọi thứ đều quen thuộc,nhưng cô độc và lạnh lẽo.Đành phải chấp nhận nỗi đau thể xác dày vò.Anh khẽ mở cửa,ra khỏi nhà,cố gắng để không gây tiếng động.Anh kịp nhìn thấy bố,ông đang ngồi trên ghế sô-pha và ông đang khóc. Trời đang mưa,mưa rất lớn,dẫu mưa có lớn thế nào cũng không rửa trôi nỗi buồn của Anh và bố cậu ta.Anh chẳng biết mình đã đi như thế nào,đi qua bao nhiêu nhiêu con phố.Anh đang đứng đây,dưới lòng lề đường xe cộ qua lại.Mặc cho mưa lớn,mặc cho gió làm trái tim Anh lạnh buốt,mặc cho đôi chân Anh ướt sũng và tê cứng.Anh đứng im và lặng lẽ khóc.Những giọt nước mắt hiếm hoi của một thằng con trai mới lớn. Tai nạn khủng khiếp đã đưa mẹ Anh rời xa Anh và bố Anh mãi mãi.Những ý nghĩ đau buồn tựa như một đáy vực sâu,cứ cuôn lấy Anh chẳng thể nào thoát ra được,…Nước mắt cứ chực trào ra,hòa lẫn với nước mưa.Anh đã chạy,chạy trên con phố ngập nước ,chạy về ngôi nhà nơi bố đang đơn độc.Anh biết lúc này,bố đang rất cần Anh,.. 2.Khởi đầu về một nơi xa xôi Sau đám tang của mẹ,khi mà khói hương vẫn tỏa nghi ngút trong nhà,bố quyết định đưa Anh trở lại Miền nam nước Pháp,mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.Ngày ra sân bay,Anh đưa mắt nhìn Hà Nội vẻ tiếc nuối,mọi kỉ niệm nơi đây như ùa về,sống dậy mãnh liệt,từ những hàng cây xanh,những cơn mưa phùn lất phất,những cành đào đỏ thắm,..đã đọng lại tâm trí Anh như một thước phim quay chậm.Đang nghĩ mông lung về nơi xa xôi,bất chợt có một bàn tay khẽ chạm sau gáy,thì ra là bố -Gần đến giờ cất cánh rồi con,lên máy bay đi. Anh không nói gì,chỉ khẽ mỉm cười.Ừ thì chỉ vài phút nữa thôi Anh sẽ thực sự không nhìn thấy nơi này,bắt đầu một hành trình đến một nơi không có mẹ,chỉ có Bố và Anh.,.. Hơn 24h ròng rã trên máy bay,cuối cùng thì họ cũng đã đến nơi,một ngày nắng đẹp của miền Nam nước Pháp,những đóa hoa oải hương rực rỡ,mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng,họ sống trong một căn hộ tiện nghi của một thị trấn,nơi đây là những dãy nhà cao,những công trình hiện đại và cổ điển đồ sộ xen kẽ,nơi con người hồn hậu và mến khách,..Mọi thứ như yên bình,và phải bắt đầu lại. 3.Tôi-Anh Tôi đã đến đây,một vùng trời xa lạ không bạn bè,ngoài bố, tôi chẳng còn ai thân thiết,tôi được bố gửi vào một trường cấp III danh tiếng để tiếp tục việc học.Tôi luôn cảm thấy mình cô đơn,dường như rào cản ngôn ngữ đã không cho phép tôi thể hiện sở trường của mình.Ở trường,tôi chẳng quen biết một ai,tôi khám phá đằng sau trường là một thế giới “thần tiên”,những đóa hoa oải hương mọc thành cụm,lại thêm bồ công anh cứ bay theo gió,tôi hay ở đây vào giờ giải lao,ngắm nhìn trời đất,và hay lim dim vào giấc ngủ để nhớ về Hà Nội. Hôm nay,như thường lệ,tôi lại tới không gian riêng của mình,ngồi trên thảm cỏ,suy tư,muộn phiền…. -Anh đang buồn à?-một giọng nói trong trẻo cất lên,hiện ra trước mắt tôi là một cô bé có đôi mắt xa xăm,dáng người nhỏ nhắn,làn da trắng hồng,.. -Xin lỗi,bạn là người Việt à?-tôi đáp -Vâng-em là người Việt,hà Nội đấy anh^^~ -Nhưng thật ra không phải thế.Một nụ cười toát lên từ khuôn mặt xinh xắn, -Em nhỏ tuổi hơn anh mà,.. Thì ra cô bé ấy là người Việt,dù độ tuổi là lớp 10 nhưng cô nàng thông minh và học giỏi đến nổi ngôi trường danh tiếng này đã cho cô bé học vượt lớp. -Em đã quan sát anh cả tuần rồi,nhìn anh rất chăm chú học tập,nhưng chẳng bao giờ thấy anh tiếp xuc với ai,nhìn vào mắt anh,em biết là anh đang buồn,cho phép em kết bạn với anh nhé! Ngay lập tức cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra,tôi cũng đẵ đáp lại,đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một người ở nơi xa phương như thế. Thế là thiết lập một mối quan hệ,tôi cũng đã tìm được một người cùng ngôn ngữ với tôi và có thể lắng nghe tôi mọi lúc,em tên Linh,một cái tên nhẹ nhàng như con người em,.. Những ngày sau đó,tôi phải tập quen dần với nơi này,vì tôi đã không hẳn là cô độc nữa ,mọi thứ vẫn nguyên vẹn,phải nhanh chóng làm bố vui lòng.Cứ mỗi buổi chiều tà,tôi được Linh dẫn đi quanh thị trấn,phố xá đông đúc,nhiều người qua lại,đi qua những gian hàng thực phẩm thơm nứt,Thời tiết nơi đây rất lạnh,tôi cứ thấy em đưa tay vào túi áo,em mời tôi vào tiệm bánh mì cuối phố. -Anh ngồi đi-cô chủ tiệm người VN,anh đừng lo lắng ^^~ Nhờ em,tôi đã tự tin hơn.Tôi bắt đầu kể cho em nghe về mình,kể cho em nghe tôi đã có một gia đình hoàn hảo và những người bạn vô cùng tốt.Nhưng tai nạn khinh hoàng đã cướp đi mẹ tôi và tôi được đến đây cùng bố. 4.Tôi -Linh Tôi là một cô nhóc 16 tuổi,gia đình tôi sống ở Pháp khi tôi 13 tuổi.tính đến bây giờ,tôi đã sống tròn 3 năm tại thị trấn xinh đẹp này.Tôi thích hoa oải hương,nghe nói rằng nước Pháp là xứ xở của loài hoa ấy.Hiện tại tôi đang học chung với các anh chị lớn hơn tôi hai tuổi,quen dần với Tiếng Anh,tôi không ngại trong giao tiếp,nhưng tôi thấy buồn vì chẳng có ai cùng ngôn ngữ với mình.Môt ngày kia,anh-một người lạ bước vào lớp,ánh mắt trầm buồn thể hiện lên một nỗi đau chưa dứt hẳn,tôi đặc biệt chú ý người con trai này.Tôi đến gặp thầy Blue,hỏi thầy về học sinh mới,thầy đưa hồ sơ cho tôi,thì ra anh là người Việt,nhiều năm liền là học sinh giỏi cấp tình,thành phố,nguyên quán Hà Nội,tôi vô cùng mừng rỡ vì đó cũng là quê nhà của tôi.Tôi quyết định tìm gặp anh và giúp anh hòa nhập với vùng đất mới lạ nơi xứ người. Những ngày qua,tôi đã hoàn thành được ý nguyện của tôi.Và giờ đây tôi có thể đưa anh đi dọc con phố,mời anh dùng những nón ăn Pháp,Tôi được biết anh đến đây cùng bố bởi nỗi đau mất mẹ,bố anh là nhà Kinh doanh,ông bận bịu suốt ngày,chỉ có buổi tối là hai bố con mới có thể ăn tối cùng nhau. Sau cuộc gặp mặt thú vị ở phía sau trường học,anh đã tự tin hơn rất nhiều,anh bắt đầu thể hiện cho mọi người thấy khả năng của anh.Một người cực kỳ giỏi toán,thầy Blue từng khen anh là học sinh có năng lực đặc biệt về toán.Tôi thì kém toán hơn anh,nhưng bù lại tôi mê viết tiểu thuyết,viết những câu chuyện về đời thực.,..Tôi rất vui vì đã tìm được người mà tôi muốn tìm.Người đồng hương đồng thời cũng là một người bạn. 5.Hà Nội-nơi có những bản tình ca Thời gian một lần nữa qua không níu giữ được,Anh và Linh đều đã tốt nghiệp phổ thông với số điểm xếp top của trường.Anh thường kể cho Linh nghe về Hà Nội,nơi có những cơn mưa chợt đi rồi chợt đến,nơi khơi dậy những bản tình ca của nhạc sĩ.Linh thích piano,Anh lại thích guitar,cuối đông,Anh đã vừa đàn vừa hát bài hát “Bản tình ca đầu tiên” tặng Linh.Giọng hát thật ấm áp,truyền vào Linh một cảm giác lạ lùng -Em nhớ Hà Nội quá! -Ừ! Anh cũng thế, -Hè đến,em về VN với mẹ,lâu rồi bà cũng không về quê hương. Ánh mắt Anh cuối xuống,im lặng,suy nghĩ một hồi rồi cất tiếng nói: -Ừ! Em cũng chưa về quê hương mình mà,khi nào đến em hãy ghi lại những thước phim về Hà Nội nhé,làm quà tặng anh Linh vui mừng khôn xiết -vâng –nhất định là thế rồi^^! Vậy là Anh phải xa Linh ba tháng trời,trong ngần ấy thời gian Anh sẽ tự tìm hiểu về miền nam nước Pháp mà không có Linh,nhưng Anh không buồn,bởi đây là một bước đi để trưởng thành hơn. Lại là một ngày nắng đẹp của thị trấn,trong lòng Anh nghĩ đến Linh,lặng lẽ online,lướt wed trên cái laptop xinh xinh,một nick name pm.Là Linh,em đã tới HN,thì ra em cũng náo nức muốn gặp Anh để kể về chuyến đi thú vị,Linh đã gặp lại những bạn bè trước đây,cùng chụp ảnh về Hà Nội,đến Hồ Gươm ngắm cảnh,dạo qua từng con phố,,..nghe Linh kể trong lòng Anh như đang hướng về Hà Nội,. 6.Cơ hội của số phận Tôi đã thích nghi thành công,tôi đã yêu Provence –thị trấn nơi tôi ở.tôi không còn để rào cản ngôn ngữ làm chi phối mình,tôi có thể hòa nhập với mọi người,giống như Linh,em đã làm thay đổi tôi của ngày trước.Tôi thích cùng em ngắm những canh đồng hoa oải hương trải dài,thấm đẫm màu tím nhuyễn ,cùng đi khắp miền Nam nước Pháp,cùng em nói lên những ước mơ trong lòng hằng ấp ủ. Tôi đứng nhìn ra mặt đường,dòng người xe cộ tấp nập,tôi nhất định sẽ quay về Việt Nam,quay về nơi tôi đã từng sinh ra và lớn lên,tôi sẽ hoàn thành nốt những gì còn dang dở,tôi sẽ đưa Linh đi cùng.Tôi biết rằng,mỗi con người đều có một số số phận và mỗi số phận phải có một cơ hội.Nếu ngày đó tôi không chấp nhận đề nghị kết bạn với Linh thì chắc giờ đây tôi vẫn còn canh cánh nỗi đau mất mẹ,không chịu học hành,sống khép kín,và sẽ phá vỡ sự đẹp tươi của tuổi trẻ.Cảm ơn em đã đến và xua tan những áng mây buồn bủa vây xung quanh tôi,mang đến cho tôi bầu trời xanh tươi đẹp,..Ngày em quay lại Provence,tôi sẽ kể cho em nghe những dự định của mình,nói cho em biết tôi yêu mến em biết nhường nào. “Hôn lên màu hồng của những phút đẹp mộng mơ Vẫy tay chào đi rồi tuổi thơ em ở lại Những ngày qua khi em còn thơ dai Cho em được làm cơn gió thảo nguyên xanh Dòng đời ra rả với những tiếng gõ lanh canh Tay trong tay nụ cười ai tươi sáng Cô tiên dịu dàng ánh bình minh mới rạng (Lynh Mouse)
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.