Jump to content

giangthanhbp

Thành viên
  • Số bài viết

    30
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    2

Mọi thứ được đăng bởi giangthanhbp

  1. hạnh phúc và khổ đau là những cơn gió hoang dại, đến và đi lúc nào ta không biết, hay đõi mặt với nó.
  2. giangthanhbp

    Mùa yêu

    Dấu hỏi Em hỏi anh, sao chúng ta yêu nhau? Mà hạnh phúc vẫn đang còn dang dở, Em chẳng phải bên bồi, anh không là bên lở, Cũng không chung dòng, không nặng nợ phù sa? Bời vì em là một nhành hoa, Người đã chọn ép vào trong trang vở, Anh, kẻ si tình đầy hoang mang, bỡ ngỡ, Muốn tự mình làm sống lại một vườn hoa. Bởi vì em, đã thành hạt mưa sa, Để người đời yêu em thành băng giá, Ai cũng khen, rằng em đẹp quá, Môi mắt trần đời thì thấy những màu hoa. Chúng ta cần viết tiếp giấc mơ xa, Khơi nốt nhạc cho bài ca tình ái, Trong cuộc đời niềm yêu còn hoang hoải, Ta chỉ cần mãi mãi được bên nhau! Dấu hỏi Em hỏi anh, sao chúng ta yêu nhau? Mà hạnh phúc vẫn đang còn dang dở, Em chẳng phải bên bồi, anh không là bên lở, Cũng không chung dòng, không nặng nợ phù sa? Bời vì em là một nhành hoa, Người đã chọn ép vào trong trang vở, Anh, kẻ si tình đầy hoang mang, bỡ ngỡ, Muốn tự mình làm sống lại một vườn hoa. Bởi vì em, đã thành hạt mưa sa, Để người đời yêu em thành băng giá, Ai cũng khen, rằng em đẹp quá, Môi mắt trần đời thì thấy những màu hoa. Chúng ta cần viết tiếp giấc mơ xa, Khơi nốt nhạc cho bài ca tình ái, Trong cuộc đời niềm yêu còn hoang hoải, Ta chỉ cần mãi mãi được bên nhau! 16/02/2015
  3. Nỗi buồn nghiêng ngã ngày xanh, Em đi, nghiêng cả nửa vành trăng thu, Đêm buồn, nghiêng tiếng Mẹ ru, Tình buồn, nghiêng mãi, thiên thu vẫn buồn! Giangthanhbp
  4. Nỗi buồn nghiêng ngã ngày xanh, Em đi, nghiêng cả nửa vành trăng thu, Đêm buồn, nghiêng tiếng Mẹ ru, Tình buồn, nghiêng mãi, thiên thu vẫn buồn! Giangthanhbp
  5. giangthanhbp

    Mùa yêu

    ĐẶT TÊN NỖI NHỚ! Có nỗi nhớ nào đang tha thiết gọi tên, Là nơi nhớ về em rộng, dài hơn biển cả Trời Nha Trang trong và xanh quá, Như mắt em nhìn về phía yêu thương. Anh và em là hai kẻ xa quê hương, Niềm thương nhớ luôn gửi về đất Mẹ, Bao tháng năm đi lạc hoài tuổi trẻ, Để bây giờ, ba mươi lẻ mới gặp nhau. Trong tình yêu ta gánh nặng nỗi đau, Của quy luật đời thường cuộc sống Trời thì cao mà đất thì vẫn rộng, Có nơi nào cho bến đỗ yêu thương. Có nơi nào cho ta hết vấn vương, Để cháy mình trong yêu thương tình ái, Hoa cỏ vẫn muôn đời hoang dại, Mưa trái mùa chất chứa những khát khao. 12.02.2015 Viết cho mình Em đã đến như mùa Xuân nắng ấm, Sau bao năm anh bạn với đông dài, Cớ ngỡ rằng, đời dâu bể trần ai, Mà hạnh phúc trở về êm ái quá. Và từ đây cây đời ra mãi quả, Mùa yêu thương đã theo gót quay về, Hoa, bướm vàng bay ngập khắp triền đê, Tim lại hát những bài ca tình ái, Dòng sông cuốn trôi đi bao vụng dại, Để tình còn mãi mãi với trời xanh. 13.02.2015.
  6. giangthanhbp

    Mùa yêu

    ĐẶT TÊN NỖI NHỚ! Có nỗi nhớ nào đang tha thiết gọi tên, Là nơi nhớ về em rộng, dài hơn biển cả Trời Nha Trang trong và xanh quá, Như mắt em nhìn về phía yêu thương. Anh và em là hai kẻ xa quê hương, Niềm thương nhớ luôn gửi về đất Mẹ, Bao tháng năm đi lạc hoài tuổi trẻ, Để bây giờ, ba mươi lẻ mới gặp nhau. Trong tình yêu ta gánh nặng nỗi đau, Của quy luật đời thường cuộc sống Trời thì cao mà đất thì vẫn rộng, Có nơi nào cho bến đỗ yêu thương. Có nơi nào cho ta hết vấn vương, Để cháy mình trong yêu thương tình ái, Hoa cỏ vẫn muôn đời hoang dại, Mưa trái mùa chất chứa những khát khao. 12.02.2015 Viết cho mình Em đã đến như mùa Xuân nắng ấm, Sau bao năm anh bạn với đông dài, Cớ ngỡ rằng, đời dâu bể trần ai, Mà hạnh phúc trở về êm ái quá. Và từ đây cây đời ra mãi quả, Mùa yêu thương đã theo gót quay về, Hoa, bướm vàng bay ngập khắp triền đê, Tim lại hát những bài ca tình ái, Dòng sông cuốn trôi đi bao vụng dại, Để tình còn mãi mãi với trời xanh. 13.02.2015.
  7. Đêm nay, phố không em Đêm nay, anh một mình trên phố Lang thang tìm về những ký ức xưa Bước chân gập ghềnh nỗi nhớ, Mênh mang những ngả rẽ bất ngờ. Ngả rẽ nào, anh không đi bên em? Con đường nào, đã làm anh luyến tiếc, Tình yêu của chúng ta, có phải là sự thật? Như sóng muôn đời vẫn tha thiết đại dương? Anh và em, không đi mãi con đường, Dù con đường ta bao lần đi mãi, Trời đêm nay, vẫn cao xa vời vợi, Những đôi nhân tình vẫn hoang hoải niềm tin. Anh một mình vẫn đi mãi vào đêm, Uống cạn mãi giọt thời gian rạn vỡ, Trong cơn say anh thấy mình như ngỡ, Phía cuối đường... em đang đợi chờ anh? 16/3/2014
  8. Đêm nay, phố không em Đêm nay, anh một mình trên phố Lang thang tìm về những ký ức xưa Bước chân gập ghềnh nỗi nhớ, Mênh mang những ngả rẽ bất ngờ. Ngả rẽ nào, anh không đi bên em? Con đường nào, đã làm anh luyến tiếc, Tình yêu của chúng ta, có phải là sự thật? Như sóng muôn đời vẫn tha thiết đại dương? Anh và em, không đi mãi con đường, Dù con đường ta bao lần đi mãi, Trời đêm nay, vẫn cao xa vời vợi, Những đôi nhân tình vẫn hoang hoải niềm tin. Anh một mình vẫn đi mãi vào đêm, Uống cạn mãi giọt thời gian rạn vỡ, Trong cơn say anh thấy mình như ngỡ, Phía cuối đường... em đang đợi chờ anh? 16/3/2014
  9. Đêm nay, phố không em Đêm nay, anh một mình trên phố Lang thang tìm về những ký ức xưa Bước chân gập ghềnh nỗi nhớ, Mênh mang những ngả rẽ bất ngờ. Ngả rẽ nào, anh không đi bên em? Con đường nào, đã làm anh luyến tiếc, Tình yêu của chúng ta, có phải là sự thật? Như sóng muôn đời vẫn tha thiết đại dương? Anh và em, không đi mãi con đường, Dù con đường ta bao lần đi mãi, Trời đêm nay, vẫn cao xa vời vợi, Những đôi nhân tình vẫn hoang hoải niềm tin. Anh một mình vẫn đi mãi vào đêm, Uống cạn mãi giọt thời gian rạn vỡ, Trong cơn say anh thấy mình như ngỡ, Phía cuối đường... em đang đợi chờ anh? 16/3/2014
  10. Đêm nay, phố không em Đêm nay, anh một mình trên phố Lang thang tìm về những ký ức xưa Bước chân gập ghềnh nỗi nhớ, Mênh mang những ngả rẽ bất ngờ. Ngả rẽ nào, anh không đi bên em? Con đường nào, đã làm anh luyến tiếc, Tình yêu của chúng ta, có phải là sự thật? Như sóng muôn đời vẫn tha thiết đại dương? Anh và em, không đi mãi con đường, Dù con đường ta bao lần đi mãi, Trời đêm nay, vẫn cao xa vời vợi, Những đôi nhân tình vẫn hoang hoải niềm tin. Anh một mình vẫn đi mãi vào đêm, Uống cạn mãi giọt thời gian rạn vỡ, Trong cơn say anh thấy mình như ngỡ, Phía cuối đường... em đang đợi chờ anh? 16/3/2014
  11. Vu vơ Có bao nhiêu ước muốn chưa thành lời? Có bao nhiêu lời yêu chưa được ngỏ? Có bao nhiêu công sinh thành chưa được trả? Và có bao nhiêu phận người chưa biết được đau, thương! Ta nói Cuộc đời là những chuyến đi, Nhưng có những chuyến đi không trở về được nữa, Chuyến đi chở đầy đau khổ Cho những người thân Nước mắt đã khô Trên những con đường chết. Dù vẫn biết đời người là cát bụi Đi, về hư không Nhưng con người đâu phải là sỏi đá Trước những đau thương Trên những cung đường Hàng ngày ta gặp. Cầu mong những điều tốt đẹp Đến với tất cả chúng ta Cầu mong những chuyến đi dù gần hay xa Được trở về đúng với nhà mình Và những bản tin sáng sáng Không còn những cảnh tai nạn giao thông!!
  12. Viết giữa tháng Tư Đi giữa tháng Tư ngập tràn nắng mới, Biển Nha Trang vời vợi nước đương nồng, Có bao điều ta cứ ngỡ như không, Chân nhẹ bẫng và lòng thanh thản thế! Ôi hạnh phúc, bao nhiêu điều muốn kể, Về cuộc đời với những vết thương yêu, Dù cuối trời gió vẫn cứ phiêu diêu Sóng vẫn gợi những chiều xa vợi thế. Có lẽ nào đi qua thời giông bể Cháy hết mình như một ánh sao băng Trong cuộc đời nhiều phù phiếm tơ giăng Bỗng thấy mắt những gì sâu thẳm quá. Dù cuộc đời có bao điều rất lạ, Dù yêu thương luôn vội vã bao lần, Dù đi rồi lòng vẫn cứ bâng khuâng Thì hãy cứ một lần ta được đến! Ta tìm đến một mùa đầy nắng mới, Hạnh phúc - bão giông, hương sẽ mặn nồng Dù trong mình giấu những khoảng lặng không, Vẫn ồn ã hơn những chiều hoài niệm.
  13. GT thiển nghĩ, văn chương hãy hướng con người ta tới những điều tốt đẹp, hãy yeu thương tất cả thì sẽ thấy đc ve dep cua tam hon mình!
  14. doc gia chinh la nhung nguoi sang tao cùng nha tho!!
  15. giangthanhbp

    Tháng Tư

    Viết cho con Mẹ cho con những yêu thương Bố cho con những nẻo đường mai sau Bà cho con giấc ngủ sâu Ầu ơi, câu hát theo vào giấc mơ Con là nốt nhạc, vần thơ Là niềm vui mãi bến bờ thương yêu Con là của những ước mơ, Của bao nhung nhớ đợi chờ hanh hao Với cha, con là vì sao, Mang bao hi vọng, xua bao nỗi niềm Con cho quên những ưu phiền Của nhiều cay đắng, của nhiều phong ba, Con như làn gió mát qua Trong khô khan giữa câu ca tình đời Con là nước của giếng khơi Để ai soi lại bóng hình yêu thương, Thương con, cha vẽ con đường Để con đi tiếp vấn vương còn đầy NT,29/4/2013
  16. giangthanhbp

    Mẹ tôi

    Mẹ ơi! Giật mình trong giấc chiêm bao, Một vì sao đã lại bay về trời Lời ru còn để cho đời, Câu ca ai hát nhắc thời gian nan. Bao nhiêu tình nghĩa đá vàng, Mẹ đi mang cả mênh mang bến bờ, Đường xưa giờ thấy bơ vơ Nhà xưa giờ thấy trơ trơ cảnh buồn Hai mình, giờ lại một mình, Chị em giờ đã chữ tình chia xa, Phận người như gió can qua, Đưa ta đến, lại đưa ta về trời Thôi đành giờ phút đầy vơi, Yêu thương nén lại cho người ra đi! NT, 28/4/2013 ,
  17. Nguyễn Phan Quế Mai: Thơ khó không phải đích đến của tôi 1. Tôi luôn trân trọng các nỗ lực cách tân thơ cũng như sự phong phú của các thể loại thơ. Nhưng, tôi sẽ lạc lõng chăng khi nói rằng thơ khó không phải là đích đến của tôi? Là một người viết, tôi tìm đọc rất nhiều các thể loại thơ, trong đó có nhiều bài thơ khó, rất khó. Đôi khi tôi hoang mang, tự hỏi có phải là kiến thức thơ của tôi quá kém hay trình độ trên đại học của tôi vẫn chưa đủ để hiểu những bài thơ ấy. Một lần, vì quá băn khoăn, tôi tiếp cận với tác giả một bài thơ khó, nhưng chính người ấy cũng không thể giải thích với tôi những điều muốn chuyển tải qua bài thơ của mình. Có người đã nói rằng, thiên tài là một người có thể diễn tả những vấn đề phức tạp nhất một cách giản dị, dễ hiểu và ngắn gọn nhất. Theo tôi, thơ hay, thơ mới hoặc thơ cách tân không nhất thiết phải là thơ khó, mà ngược lại, những bài thơ hay là những bài thơ dễ hiểu, dễ cảm, dễ đi vào lòng người. Các nhà thơ, dù cách tân đến đâu, dù rối rắm đến đâu, làm sao có thể vượt qua vẻ đẹp giản dị của thơ Xuân Quỳnh: “Chỉ có thuyền mới hiểu/Biển mênh mông dường nào/Chỉ có biển mới biết/Thuyền đi đâu về đâu/Những ngày không gặp nhau/Biển bạc đầu thương nhớ/Những ngày không gặp nhau/Lòng thuyền đau – rạn vỡ” (Thuyền và biển)? Bài thơ trên của Xuân Quỳnh, đại diện cho một bài thơ hay, mặc dù dễ hiểu, nhưng không hề nông cạn, mặc dù đi vào lòng người, nhưng không hề đơn giản. Bài thơ ấy ẩn chứa nhiều tầng ngữ nghĩa, và những vẻ đẹp chưa phát lộ, mà bạn đọc có thể tự khám phá bằng cách soi mình vào bài thơ ấy.Dù đã thuộc lòng “Thuyền và biển” từ thời còn đi học, bây giờ đọc lại, tôi vẫn thấy bài thơ ấy không hề cũ chút nào. Là một người viết, điều tôi sợ hãi là mình lạm dụng cách tân để tạo ra những vỏ bọc rối rắm của ngôn từ. Tôi sợ mình say sưa với cuộc đua khoe khoang chữ nghĩa mà quên đi giá trị đích thực của thơ ca. Cách tân đối với tôi không phải là cuộc chơi trốn tìm chữ nghĩa, mà là dâng hiến cho người đọc những vẻ đẹp tươi mới trong nội dung, hình ảnh, cách diễn đạt, trong sự thăng hoa của cảm xúc. Tôi biết con đường mình đi đang rất dài nhưng tôi đang tìm đến sự giản dị trong thơ. Giản dị không có nghĩa là đơn giản, không có nghĩa là không có chiều sâu. Nhà thơ Nguyễn Hữu Quý, trong một bài viết gần đây có nói: “Thực ra khó hiểu hay dễ hiểu không phải là tiêu chí của thơ, mà thơ hay chính là sự lay động người đọc ở cảm xúc mạnh, ở tính đa nghĩa của hình tượng, ở sự hợp lý đắc địa của ngôn từ. Giá trị của thơ nằm ở việc phát hiện vấn đề, tìm và dựng tứ độc đáo, ở tính sáng tạo trong thiết lập cấu trúc bài, chọn lựa hình tượng khác lạ, sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ nhuần nhuyễn đổi mới”. Tôi không phủ nhận và chối bỏ bất cứ hình thức sáng tạo nào. Trái lại, tôi nghĩ rằng các nỗ lực sáng tạo của các nhà thơ đang tạo ra những hình thức đầy màu sắc của thơ ca, nhiều “món ăn tinh thần” phong phú cho người đọc. Tuy nhiên, ở ngã rẽ sáng tạo, tôi sẽ không chọn cho mình con đường đi đến thơ khó, vì tôi nghĩ đấy không phải là lựa chọn duy nhất của sự đổi mới và cách tân trong thơ. Đỗ Doãn Phương: Người làm thơ thường thất vọng vì sự thờ ơ của công chúng 1. Chắc chắn không người viết nào nói rằng thơ mình cầu kỳ rắc rối khó hiểu. Người viết luôn nghĩ rằng vì tư tưởng mình to lớn, diễn dịch ra phải cần nhiều ý, nhiều tứ, nhiều thủ pháp tu từ và nhiều chữ. Thậm chí, những con chữ trong tự điển thôi chưa đủ, cần phải sáng tạo thêm những chữ mới. Và họ như con lạc đà chất lên mình gánh nặng do chính họ tạo ra. Trong khi cả nàng thơ của họ và công chúng không cần cái gánh nặng ấy, mà chỉ cần những trải nghiệm rút ra từ đó (….) Khi viết thơ, đương nhiên ai cũng nghĩ mình rất… dễ hiểu, rất mạch lạc, rất thành thực và cho rằng những ai không hiểu thơ mình hình như là do họ kém năng lực thẩm mỹ. Cũng tương tự như khi viết thư tình. Mình thành thực giãi bày lòng mình kín 4 tờ phê đúp, toàn những lời gan ruột cả, hy vọng cô ấy sẽ nuốt lấy từng lời, và sau đó ấp ôm bức thư vào ngực. Nhưng sự thực có phải bao giờ cũng thế đâu. Có khi nàng đọc bức thư mà chỉ cười khẩy vì người viết đã giãi bày những thứ tối tăm, rạo rực mà nàng chẳng muốn nghe. Như thế có nghĩa là mình đã viết về những thứ quá riêng tư, chỉ có ý nghĩa đối với chính bản thân mình trong hoàn cảnh ấy, tâm trạng ấy. Nó hoàn toàn vô nghĩa khi đem ra ánh sáng. Những bức thư như thế, cứ để một thời gian, khi đã hết cơn “đắm say” với nàng, giở ra đọc lại mới thấy mình viết thật là tức cười. Hơn nữa bài thơ của ta đâu phải chỉ là giãi bày riêng cho một người, nó là giãi bày với cuộc đời. Mà cuộc đời thì gồm toàn những người không những rất khác mình, mà họ còn không có thời giờ để quan tâm đến mình nữa. Vì thế vượt lên khỏi cái riêng tư, cái cảm giác tự kỷ ám thị để viết về những cảm xúc có thể là “mẫu số chung” cho mọi người là điều cần thiết. Người làm thơ thường thất vọng vì sự thờ ơ của công chúng, bởi làm được một bài tử tế đã khó, kiếm tìm sự đồng cảm của độc giả lại còn khó hơn. Cứ lấy chính mình ra làm ví dụ. Biết bao nhiêu lần mình thắp đèn cầm sách của nhiều đại thi hào tầm cỡ thế giới lên, ngồi cau mày, nhăn trán đọc mãi, đọc mãi mà vẫn thấy thơ của các vị cứ trượt ra khỏi mình. Nhưng tất nhiên, mình không dám nghi ngờ năng lực của các vị, mà đành phải quay sang nghi ngờ chất lượng của bản dịch, hay nghi ngờ năng lực cảm thụ của chính mình. Điều đó cũng là bình thường thôi, bởi để hiểu được một bài thơ có khi phải cả đời, nhất là bài thơ mà phải suốt đời ngẫm nghĩ người ta mới viết ra được. Như thế bài thơ có một mẫu số lớn. Ở nhà, tôi thường đùa với mẹ rằng, bài nào của con mà mẹ khen hay tức là bài… dở nhất, bởi thơ của con cao siêu, chứ không phải để đành cho các “bà già nhà quê” như mẹ! Đó chỉ là câu đùa thôi. Nó là một nửa của sự thật, bởi nếu một bài thơ mà các cụ thích thì thường là các bài vè. Tuy nhiên, nếu cái cao siêu biết tự từ chối sự cao siêu của mình mà giản dị được như bài vè thì mới thực là đắc đạo. Tôi không tin rằng mẹ tôi hiểu hết được những gì tôi gửi gắm vào các bài thơ, nhưng hy vọng có những bài gần gũi đến mức mẹ cảm thấy có một phần đời sống của mình ở bên trong. 2. Rào cản giữa thơ trẻ hiện nay và người đọc do cả hai phía. Người đọc có quá nhiều sự lựa chọn để giải trí, cho nên thờ ơ với văn thơ, và lâu dần mất thói quen thưởng thức giống như “mất dạ” với một món ăn vậy (vừa nghĩ tới đã thấy ngấy tận cổ rồi). Ở phía ngược lại cũng do chính những người sáng tác lâu nay, khi nghệ thuật của mình không kiếm tìm được những hình thức “ngon lành”, “hấp dẫn” để lôi cuốn người đọc thì dần dà những cái mình viết ra hầu như chỉ để cho mình. Ngay cả các độc giả chuyên nghiệp (tức là các bạn văn) cũng mất hứng thú khi đọc tác phẩm của nhau. Phá vỡ được rào cản này, gây ra được một con sốt, một sinh thú mới cho người đọc thơ, ấy là điều mà nhà thơ nào cũng ao ước. 8 năm trước, nhà thơ trẻ Lãng Thanh qua đời. Cú sốc trước cái chết của anh, cộng với sự sửng sốt trước những vần thơ vừa lãng mạn kỳ ảo, vừa đẹp đẽ một cách đau đớn, trong suốt… công chúng đã tìm đến thơ Lãng Thanh và tiếp nhận anh. Những đột phá khẩu như thế luôn là niềm hy vọng để công chúng trở lại với thơ
  18. giangthanhbp

    Tháng Tư

    Tháng Tư Tháng Tư lại về theo dấu những đoàn quân, Thần tốc, băng rừng vượt Trường Sơn đi giải phóng Tháng Tư Mẹ ngồi đếm năm, đếm tháng, Sông đã nối bờ mà chẳng thấy bóng hình con! Tháng Tư một mình, anh khẽ hát tình ca Giữa biển Nha Trang dát vàng nắng mới, Phía ngoài kia, bao con tàu đang đợi, Vỗ ngực cánh buồm, lộng lẫy ra khơi. Tháng Tư yêu thương trong những khoảng chơi vơi, Nỗi buồn đã ngã vào niềm vui bất tận, Lần hồi từng trang, Cha như thầm nhắc, Bao năm dặc dài mới có Tháng Tư. Tháng Tư, lặng thầm anh hát về em, Hạnh phúc đang trốn tìm như trò chơi bất tận, Anh đã đi qua bao mùa lận đận, Bắt gặp đời mình trong hơi thở Tháng Tư! NT, 04/4/2013
  19. giangthanhbp

    Quê hương

    Nhớ quê Xa quê đã chục năm ròng, Một chiều se lạnh, chạnh lòng nhớ quê, Bây giờ còn những triền đê Cho ta thả những mãi mê lên trời, Bây giờ còn những cuộc chơi Em làm thiếu nữ cho người đưa dâu Sông sâu mà chẳng có cầu Em đi để lại mối sầu tương tư Anh về góp nhặt trang thư, Gửi người ở lại, làm câu thơ tình. Câu thơ là bóng là hình Là rơm là rạ,là mình trong nhau Đâu rồi còn những hàng cau Mẹ ru ta với nỗi đau kiếp người, Thân cò, là thân cò ơi! Cả trong thơ cũng một đời gian nan. Đêm về nghe gió thở than Thương ai nặng nợ đa mang với tình. Đâu rồi bến nước, sân đình Đêm hè, gió mát tự tình với trăng Chú Cuội vì yêu chị Hằng, Thả trâu ăn lúa, theo trăng trốn tìm, Tìm đâu cho thấy chữ tình Thiên đình đâu có chữ tình... Cuội theo. Em đi mang cả gió theo Để trơ gốc dạ, cheo leo luống cày. Giật mình xao xác cỏ may Còn đâu thiếu nữ cho ngày níu chân. Vườn xưa một luống rau cần, Thương ai, cần mới tần ngần nở hoa, Cho mau qua rét đông tà. Sang xuân em lại mặn mà hơn Xuân. Chiều nay lòng dạ bâng khuâng Người xưa, trời cũ mênh mông ... một minh! NT, 3/2013
  20. Tháng Ba Tháng Ba như treo trên nữa chiếc còng, Lúa đã trổ đòng, em qua thì con gái Tháng Ba, một mình còng lưng mẹ hái, Rau má trót lòng, chở Tháng Ba qua. Tháng Ba, ngày nào, anh đã đi xa, Em như bông hoa nở mùa giáp hạt, Anh như sa mạc, khao khát dòng sông. Nhìn lúa trổ đòng, anh nhớ Tháng Ba. Tháng Ba, bây giờ anh ở nơi xa, Thương nhớ Tháng Ba, mình em xa ngái. Gió chiều vụng dại đã chở em đi, Xao xác cánh đồng, sông dòng trống chếnh. Tháng Ba, một người đi nhặt cỏ may, Để thả vào trời găm tìm ký ức. Tháng Ba, trở về, Tháng Ba rưng rức! Đỏ cháy một trời, Hoa gạo Tháng Ba! NT, 23/3/2013
  21. Cảm xúc màu xanh Màu xanh của rừng, Bát ngát và nên thơ Cho con người: hơi thở sự sống Màu xanh của biển, Bao la vô tận, Thắp lên niềm hi vọng, Cho những kiếp đợi chờ, Trong mất mát hư vô. Màu xanh áo tình nguyện, Dịu nắng hè chói chang, Bừng sáng những bản làng, Trên bao la Tổ Quốc. Màu xanh lính Biên phòng, Là màu xanh đất nước, Cùng với trăng thao thức, Canh giữ miền biên cương, Cho em thơ tới trường Vui chơi và ca hát, Là tiếng đàn bát ngát, Trên chặng đường tuần tra, Cùng suối vàng ngân nga, Là những nối nhớ nhà, Của bao chàng lính trẻ, Trong những đêm không ngủ Lần đầu lên biên cương! Những màu xanh tuyệt vời, Cho ta niềm tin yêu cho ta niềm khát vọng Cho cuộc đời lãng mạn Sống để mà yêu thương! PQ. 2007
  22. Phía sau Công viên Sau một giấc ngủ dài miên man, ông mặt trời lười nhác cũng đã chui ra khởi tấm chăn dầy xám ngắt may với mây để chiếu những tia sáng đầu xuống Thành phố. Thành phố như được thổi bừng lên sức sống. Không khí như tan ra, nhường chổ cho những vũ điệu cuộc sống. Con đường chạy vòng quanh Công viên vẫn còn thơ thớt người qua lại, nó vẫn như đang còn muốn âu yếm hương nồng nàn tỏa ngào ngạt từ những cây hoa sữa xung quanh Công viên. Phía sau con đường là cổng một doanh trại quân đội, có hai chàng chiến sỹ trẻ đang đứng gác nghiêm trang. Công viên giờ đây đã trở nên tấp nập. Những hàng ghế đá là chổ mặc định ngàn năm của những cụ ông, cụ bà ít ngủ, tinh khôi ban mai đã ra công viên ngồi hóng mát. Những câu chuyện về quá khứ, những ký ức được nhắc đi, kể lại như bản tính của con người đã trãi qua thời huy hoàng, giờ chỉ còn là hoài niệm. Xen kẽ nhứng câu chuyện là những bài tập thể dục dưỡng sinh, và hình như những những câu chuyện quá khứ, chậm dãi, ngắt quãng... là nền nhạc tuyệt vời nhất cho những bài thể dục dưỡng sinh hay những động tác thể dục của người cao tuổi. Những nam thanh, nữ tú cũng đã đến, dù có hơi muộn, song điều quan trọng là họ mang đến những vũ điệu sôi động hơn cho không gian buổi sáng từ cơ thể đến những động tác thể dục khỏe khoắn. Trên những bộ ngực căng tràn, đầy nhựa sống, sản phẩm tuyệt vời nhất mà tạo hóa sinh ra để ban cho người phụ nữ chất chưa một niềm khát khao, kiêu hãnh, nó như muốn nói với tất cả mọi người rằng: hãy ngắm nhìn ta, hãy tận hưởng ta, và đừng dập tắt bản năng từ thời hồng hoang mà con người đã sở hữu. Kết hợp với đó là những động tác thể dục mạnh mẽ, khỏe khoắn, lúc nhanh, lúc chậm, trên nền nhạc sôi động. Thực sự lúc này, Công viên và Thành phố đã bừng tỉnh. Hai chàng lính trẻ vẫn đứng nghiêm trang, thời gian hình như dừng lại tất cả trên dáng đứng và khuôn mặt của hai chàng. Cõ lẽ trong con người họ đang nảy ra một sự tranh đấu gay gắt, sự tranh đấu giữa sức trẻ đang hừng hực khao khát và bản năng mạnh mẽ với lý trí và hành động. Và họ đã chiến thắng, một chiến thắng không dễ dàng. Những chiến thắng nhỏ - vĩ đại.
  23. giangthanhbp

    Không đề

    Không đề Nhặt ký ức, gói vào trang giấy cũ, mượn thời gian xóa những vết ố vàng. Xới mảnh đất bên khu vườn cũ, gieo hạt mầm Hi vọng, Đợi thời gian, lên xanh! NT, 3/2013
  24. Gửi người ở lại! Gửi lại cho em cả một trời, Chan chứa, thương yêu chẳng giờ vơi, Mặn nồng ân ái, quên ngày tháng, Với trái tim si, trót mộng vàng. Gửi lại cho em, những ngày xanh, Ta say ong bướm, lả lơi cành, Ta say mật ngọt, say hương lạ, Để cả trời cao cũng muốn xanh. Gửi lại cho em, cả một thời, Chí trai đi mãi chằng giờ thôi, Đảo xa, biển rộng mơ ngày tháng, Câu hứa quê nhà, trót nặng mang. Thôi gửi cho em, tất cả đời, Thế là em chẳng bao giờ vơi, Thế là ta đã yêu rồi nhỉ, Cho đến bao nhiêu, chẳng thiết gì!!! Nha Trang, 3/2013

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...