Một mình anh góc nhỏ quán quen Nắng chiều hoen nhuộm màu khói thuốc Những nghĩ suy thả theo dòng xuôi ngược Lửa tàn rồi, nỗi nhớ vẫn vu vơ Có gì hay mà anh viết thành thơ Cái thứ khói nặng mùi khét lẹt Mỗi lần đốt lên, cả một vùng mù mịt Hơi thở anh chẳng khác chiếc gạt tàn Hai ngón tay khói nhuộm ố vàng Môi nứt nẻ, phổi chắc thêm vài lỗ Khói lên đêm khuya, ánh đèn loang lổ Mắt thâm quầng, miệng lởm chởm toàn râu Có những điều em chẳng hiểu được đâu Khi điếu thuốc đã theo cùng ký ức Làn hơi ấm vẫn còn sâu trong ngực Kỉ niệm ngày nào giờ hóa khói mong manh Từ bao giờ điếu thuốc đã bên anh Sưởi ấm những đêm dài thức trắng Đốt dùm anh những muộn phiền trĩu nặng Mỗi nơi anh qua có khói thuốc song hành Những chiều lang thang trên phố một mình Trời trong vắt bỗng mưa rào bất chợt Điếu thuốc trên môi, chưa kịp châm đã ướt Hạ đến rồi em có biết không em Có những lần vai ướt lạnh sương đêm Những phố không tên, những đường xưa cũ Khói thuốc vương trên cành cây đã ngủ Dưới chân xào xạc lá thu vàng Rồi thu qua, đông đến muộn màng Gió bấc thổi từng hồi rét buốt Vẫn mình anh trên phố dài hun hút Chút lửa tàn giữ ấm hồn ai Điếu thuốc trên tay anh đốt tương lai Bao mơ ước gửi vào làn khói Những đam mê như lửa hồng cháy vội Tuổi trẻ đi qua chỉ để lại tro tàn Chiều nay vẫn anh với khói thuốc nồng nàn Trái đất vẫn xoay như từ ngàn kiếp trước Cuộc sống vẫn xô bồ với những điều mất-được Anh để chút riêng mình trong khói trắng mong manh Rồi một ngày em sẽ đến bên anh Xin đừng đến quá nhanh, đừng ồn ào vội vã Hãy yêu anh đừng vì điều gì cả Đừng vội thắm nồng để rồi nhạt phai mau Anh sẽ yêu em thật đậm thật sâu Sẽ bên cạnh nâng em từng bước Không hứa hẹn, không thề nguyền ràng buộc Yêu thương với anh chẳng cần nói thành lời Có những yêu thương theo suốt cuộc đời Có những mối tình chỉ là chốc lát Như điếu thuốc cháy nửa chừng đã tắt Bao nhiêu ân tình cũng theo khói phai nhanh Có thể một ngày em sẽ hết yêu anh Bên cạnh em đã có người yêu mới Người cho em những gì em mong đợi Anh không trách gì đâu Có thể một ngày em mặc áo cô dâu Anh dự lễ nhưng chẳng làm chú rể Có gì đâu, trò đời vốn thế Yêu thương bấy giờ xin trả lại thời gian Anh sẽ lại một mình trên phố vắng thênh thang Ánh đèn đêm nhạt nhòa khói thuốc Cơn gió bấc vẫn vô tình lạnh buốt Mưa phùn thấm ướt đôi vai Ai sẽ quên dần một bóng hình ai Những ký ức tận sâu đáy mắt Bao yêu thương tháng năm dài góp nhặt Tất cả rồi đây cũng sẽ hóa tro tàn Anh sẽ lại chìm trong khói thuốc nồng nàn Trái đất vẫn xoay như từ ngàn kiếp trước Cuộc sống vẫn xô bồ với những điều mất-được Anh để chút riêng mình trong khói trắng mong manh