Em hỏi tôi sao biển đêm buồn thế Đã có sóng vỗ về sao chẳng thể yêu thương Sao tự giam mình cô độc giữa trùng dương Rồi gào thét như cố tình trách cứ? Bởi sóng vô tình nên chỉ làm phép thử Chẳng có vấn vương cũng chẳng đợi chờ Biển ôm nhớ giữa trùng dương bật khóc Một thuở muôn trùng tìm sóng khắp muôn nơi... Biển một mình rền rĩ giữa trùng khơi Trong đêm tối càng lạnh lùng đáng sợ Biển vốn mênh mông vì sóng buồn vương nợ Cứ ngỡ vô cùng mà nhỏ bé đâu hay Sóng mải rong chơi trên bãi cát dài Từ gió sinh ra nên theo hoài chân gió Hàng dương xanh theo cát vàng hóa đỏ Biển chung tình nên sắc chẳng phôi phai Sóng vô tình vừa đến vội đi ngay Bỏ mặc biển cứ từng ngày chờ đợi Thà con sóng cứ đi không trở lại Cho muôn đời giọt biển khỏi trông ai Dẫu ngàn năm bờ cát vẫn nối dài Hàng dương xanh vẫn tự mình reo mãi Biển vẫn không thể nào vui trở lại Vẫn mênh mông rồi nhỏ bé vô cùng Uh! Có lẽ ... Biển cô đơn, có lẽ ... Nên tự xa vời đã nghe tiếng bi ai Trong đêm vắng tự mình suy nghĩ lại Biển vì ai mà cất tiếng thở dài? Ta dạo chân mềm trên bãi cát vàng phai Nghe bên tai lời trách hờn của biển Tình yêu không như trò chơi di chuyển Dẫu rất khẽ khàng cũng sẽ tổn thương nhau Hàng dương xanh vẫn ôm biển thét gào Như đôi mình vẫn bên nhau, em nhỉ! Nhưng tiếc là...biển chỉ yêu con sóng Nên hàng dương đành cùng biển rì rào Giữa biển đêm mình bước sát bên nhau Chẳng cô đơn như biển hoài rên rỉ Nhưng hãy nhớ lời biển kia thủ thỉ Một đời người chung thủy ... một lần yêu... T.L