Chap I : Món cổ vật bất minh Phố cổ Nguyễn Công Kiều , một buổi sáng thứ bảy , đường phố Sài Thành vẫn tấp nấp người và xe, đôi ba tiếng gọi nhau ý ới , tiếng còi xe , tiếng những âm thanh thường nhật từ đời sống hằng ngày tạo nên sự huyên náo cho mọi góc đường . Lọt thỏm giữa những âm thanh xô bồ của đường phố ấy là một người đàn ông vừa trạc năm mươi tuổi , nhưng vẻ khắc khổ hằn lên gương mặt sạm đen vì nắng làm cho ông cỏ vẻ già hơn cái tuổi vừa ngoại ngũ tuần . Tay ôm khư khư một chiếc giỏ đan bằng cói , ngừ đàn ông bước vội qua đường rẽ vào một tiệm bán đồ cổ gần đó .Đón tiếp người đàn ông là một lão người tàu , dáng thấp mập , nổi bật trên gương mặt là nụ cười với hàm răng trắng hếu và đôi mắt như sợi chỉ . Với ánh nhìn soi mói của một kẻ sành đời gã nhìn người đàn ông một cách dò xét và nhận ra nét bối rối trên gương mặt khắc khổ ấy . Gã người tàu lên tiếng : - Chào nị à , ngộ dzừa mới mở hàng , có gì bán hay muốn mua dzì , ngộ ưu đãi cho , mới hàng tốt bán mới hên à Người đàn ông cất giọng , tiếng vùng Thanh Hóa : - Tôi ... có đồ cổ .... Vừa nghe tới đồ cổ , gã ngừơi tàu chợt chau mày , đồ cổ ở thời này thì như bắt được vàng , thiếu gì người muốn mua , nhưng phải xem xét kỹ là món gì và giá trị ra sao , nói đi cũng phả nói lại , nếu có đồ cổ thì cũng nằm trong viện bảo tàng hay mấy tay sưu tập lắm tiền người nước ngoài , sao laj có thể trong tay một tên nhìn như chui ra từ xó xỉnh nào như vậy , trừ khi là đồ gia bảo mà cũng có thể là đồ giả , mang đến với mục đích là lừa gạt gã , nếu mục đích là lừa gạt thì xin lỗi , tên này đến nhằm cửa rồi , buôn bán đồ cổ bao nhiêu năm nay , từ đồ tàu tới đồ việt , tuy không có bằng chứng nhận do một ủy ban nào cấp , nhưng gã có thể tự hào mình cũng là chuyên gia trong việc thẩm định đồ với vốn kiến thức khá khẩm do cọ xát từ thực tế công việc...... Người đàn ông đặt lên bàn một chiếc bát củ kỹ sứt mẻ , nhưng họa tiết và hoa văn thì vô cùng tinh sảo , săm soi chiếc bát trên tay , gã nhận ra đây là " hàng " rất có giá trị , dựa theo hoa văn và họa tiết chữ cổ được khắc trên bát , có thể khẳng định đây là bát thời nhà Hồ , gã người Tàu đặt chiếc bát xuống bàn , dù hiểu rõ giá trị thực của chiếc bát , gã vẫn khẻ lắc đầu , nói về việc ép giá người bán và kì kèo với người mua thì trong khu đồ cổ này không ai qua được chú Ân - chính là gã .... - Chiếc bát này cổ thật , nhưng nói thật ngộ không dám mua , đây là đồ cổ nhà Hồ , lại trên đất Việt , mua bán mấy thứ này chắc có mà tù mọt gông , buôn bán cổ vật quốc gia thì tội nặng lắm , cho ngộ xin lỗi , mà chiếc bát này ở đâu ra dzị , nếu biết xuất xứ có lẽ ngộ sẽ an tâm mà định giá cho Nghe tới tù tội người đàn ông lộ nét sợ hãi , thì thầm vào tai gã chủ tiệm gian manh , thông qua đó gã biết được , người đàn ông này vốn xuất thân từ khu vực núi Rú Thần , gần thành nhà Hồ cũ , do cuộc sống khó khăn vào Sài Gòn mưu sinh nay đây mai đó , chiếc bát này là vô tình nhặt được tại cửa hang nằm gần khu vực núi Rú Thần khi đi ngang qua , thấy cũng lạ nên mang theo vào Nam , giờ gia cảnh sa sút , đến miếng ăn , chổ ở còn không có thì giữ chi chiếc bát sứt mẻ này ........... Chú Ân dùng mánh lới , thêm vào đó vài lời nói sẽ giữ kín thông tin chiếc bát và do cám cảnh số phận của người đàn ông nên quyết định mua giúp , vốn tính chân chất người đàn ông chỉ biết cảm ơn " lòng tốt " của chú Ân và nhận 400 ngàn tiền giúp đỡ , rồi vội vã rời đi như khi đến. Cầm chiếc bát trên tay chú Ân cười thầm cho sự chân chất của người đàn ông và vạch ra một kế hoạch mà mỏ vàng sẽ là khu vực núi Rú Thần và di tích thành nhà Hồ .............. Còn tiếp........