Jump to content

Kun Candy

Thành viên
  • Số bài viết

    20
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    1

Bài viết được đăng bởi Kun Candy


  1. Hồi tôi mới 6 tuổi, tôi luôn tin rằng mẹ tôi là người phụ nữ hoàn hảo nhất trên đời này. Vì bà đã luôn đặt niềm tin vào tôi và tin rằng tôi có thể làm nên những điều kì diệu trong cuộc sống.
    Khi còn nhỏ, lần đầu tiên tôi tham gia một trận đấu bóng lớn và tôi đã rất lo lắng rằng mình sẽ không thắng và sẽ làm cả đội bẽ mặt. Nhưng mẹ tôi đã đến bên tôi, nói dịu dàng:"Mẹ tin con sẽ thắng cuộc thi này. Mẹ tin con sẽ làm được vì con là một cậu bé đặc biệt, Andrew à. Đừng bỏ cuộc, hãy cố gắng lên"
    Được sự động viên của mẹ tôi, tôi đã cố gắng chơi tốt để không làm bà thất vọng và kết quả là đội tôi đã chiến thắng rực rỡ.
    Khi tôi học Trung học, tôi có một cuộc thi diễn thuyết về cuộc đời của vị tướng Napoleon vĩ đại. Hồi đó mẹ tôi làm việc khá vất vả, công việc của bà đòi hỏi rất nhiều thời gian. Nhưng bà đã hứa với tôi rằng bà sẽ thu xếp và sẽ đến nghe tôi diễn thuyết. Và bà đã đến. Khi đứng trên sân khấu, tôi đọc bài và lúc nhìn xuống đám đông, tôi chợt nhìn thấy mẹ tôi đang đứng ngay hàng đầu, nhìn tôi với ánh mắt tự hào. Lúc đó tôi sút nữa nhảy lên vì mừng rỡ. Tôi nhủ thầm trong lòng:"Con biết mẹ sẽ đến mà, con luôn tin rằng mẹ sẽ đến với con". Dù lần đó tôi không thành công nhưng tôi vẫn cảm thấy vì tôi đã làm mẹ tôi hạnh phúc.
    Mẹ tôi mất năm tôi 18 tuổi. Tôi rất đau buồn vì bà đã không còn ở bên tôi sau này, trong suốt cuộc đời tôi sẽ thiếu vắng hình ảnh của bà. Nhưng tôi luôn tin bà lúc nào cũng dõi theo tôi, sẽ luôn động viên tôi và sẽ hứa một điều thiêng liêng mà bà đã nói với tôi trước giây phút bà qua đời:"Mẹ sẽ luôn tin tưởng vào con, con trai của mẹ. Con là một cậu bé đặc biệt"

    • Like 1

  2.  Đôi khi mình muốn sống chậm lại đôi chút, để có thể tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống quanh ta

     Cuộc sống thật đẹp và thật nhiều hương vị nhưng đôi khi ta bỏ qua chúng trong nhịp sống hối hả

     Hãy dừng lại đôi chút, hít thở thật chậm bầu không khí mát mẻ của sớm mai...

     Hãy lắng nghe tiếng lá xào xạc nhè nhẹ và tiếng những chú chim hót líu lo khi bạn đi qua những con phố yên tĩnh của buổi sáng sớm

     Hãy lắng nghe tiếng cười của trẻ thơ để chiêm nghiệm rằng thời gian trôi thật nhanh và đôi lúc ta muốn giá như mình được trở về tuổi thơ, được trở về với quá khứ êm đềm

     Đừng suy nghĩ về những kí ức đau khổ của bạn mà hãy nghĩ về tương lai tươi sáng phía trước...

     Hãy ngồi bên gia đình vào mỗi tối để ôn lại những kỉ niệm đẹp, để luôn nhắc nhở rằng mình còn tổ ấm bên cạnh luôn sẵn sàng chở che, bao bọc.

    Đôi khi bạn muốn làm một con cá hồi lội ngược dòng thời gian, muốn sống chậm và tận hưởng từng phút giây...

     

     


  3. Tên truyện: Thám tử James Stone
    Author: Kun Candy
    Category: Tiểu thuyết trinh thám
    Pairing: Stanley Harrison và James Stone
    Status: On-going( mong rằng sẽ hoàn thành )
    Rating: K+

    Chương 1: Cuộc gặp gỡ
    Tôi xin giới thiệu qua sơ yếu lí lịch của mình một chút, để câu truyện thêm phần thú vị và cũng để cho bạn đọc biết về người kể truyện nhiều hơn. Tên tôi là Stanley Harrison, con của một nhà khảo cổ học nổi tiếng. Quê hương của tôi ở miền Nam nước Mỹ, ngụ cư tại thành phố Alanta. Gia đình tôi sống trong một căn nhà nhỏ xinh xắn với những dây trường xuân bao quanh, nằm khuất sau một khu vườn tươi tốt và được che chắn bởi hai cây sồi già, cành lá xum xuê. Tôi đã sống những năm tháng yên bình trong cái tổ ấm đó, tưởng như chúng tôi sẽ sống yên bình như thế cho đến suốt cuộc đời. Tôi là "cậu bé công tử bột", được cho ăn học đầy đủ và được bố mẹ yêu thuơng chăm sóc, tạo cho mọi điều kiện. Cứ tưởng rằng mọi việc sẽ trôi qua suôn sẻ như thế mãi cho đến năm tôi tròn 18 tuổi, cha tôi- một người đàn ông tưởng như sắt đá- qua đời do một cơn đau tiddeeer lại cho mẹ con tôi một nỗi buồn tê tái trong lòng và một khoản nợ chồng chất. Số là trong một bài bạc, ông đã cầm thế ngôi nhà của chúng tôi và thua sạch. Không đủ tiền để trả nợ, hai mẹ con tôi đành phải dọn sang ở trong một căn hộ tồi tàn, làm thêm việc để khiếm tiền nuôi tôi ăn học.
    Mẹ tôi-một người phụ nữ khéo léo, đảm đang và đầy nghị lực- cố gắng làm thêm nhiều việc đẻ trang trải chi phí để tôi có thể học thi lên Đại Học và lo bữa ăn hàng ngày. Bà hiện đang là giáo viên dạy nhạc tại một trường tư, tiền lương không đủ và điều đó buộc bà phải chạy đôn chạy đáo tìm thêm việc. Nhưng bấy nhiêu cũng không thể nào đủ được để đáp ững việc học của tôi, vì tiền chi cho vệc thi cử không phải là ít, hơn nữa ước vọng của tôi là muốn thi vào khoa sư phạm trường Đại Học Havard vì thế nên phải lo thêm cả khoản chi phí đi lại. Ban đầu, tôi toan bỏ cuộc, không muốn thi nữa và định sẽ ở nhà giúp đỡ mẹ. Nhưng bà biết được ý nghĩ đó nên đã cố gáng an ủi và khuyên tôi học tiếp, không nên bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy. Để yên lòng mẹ, tôi hứa danh dự rằng sẽ học tiếp và tôi đã thực hiện lời hứa. Mấy tháng trời ôn thi là mấy tháng trời mệt mỏi, phí học cứ chồng chất đến nỗi tôi vừa phỉa học vừa phải làm phụ giúp mẹ trong việc dạy thêm tại nhà để lấy tiền đóng học phí. Mặc dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức không dừng lại giữa đường. Nỗ lực đó đã được đền đáp thành công khi tôi nhận được giấy báo là mình đã thi đậu. Vui mừng quá đỗi, tôi báo cho mẹ biết tin vui đõ và lần đầu tiên trong đời, chúng tôi được một bữa tiệc hả hê mừng ngày chiến thắng.
    Đến ngày nhập học, tôi khăn gói lên đường đến bang Massachusetts, nơi ngôi trương nổi tiếng nước Mỹ tọa lạc. Tôi ghi danh vào khoa sư phạm, lòng tràn ngập vui sướn. Bao nỗ lực lâu nay đã được đền đáp xứng đáng. Nhưng kéo theo nó là trách nhiệm nặng nề trong việc phải tự kiếm tiền trả học phí, mua sách vở, v...v...nhưng không sao, mọi chuyện sẽ được tôi giải quyết êm đẹp.
    Tôi ở trong ký túc xá tại trường Đại Học để có thể tiện lợi hơn, không phải lo phí đi lại. Và cũng tại nơi đây tôi đã gặp James Stone-người bạn đầu tiên của tôi.
    James là một thanh niên khá đẹp trai với thân hình cân đối, mái tóc dày láng mượt và đôi mát nâu nghiêm trang, đầy sắc sảo. Lúc mới gặp anh, tôi cảm tưởng anh chàng này chắc hẳn là con hnaf giàu có, nếu xét theo cách ăn mặc và dáng đi uyển chuyền, nhẹ nhàng. Anh học ở phân khoa khoa học nhưng ở chung một phòng với tôi. Ngay từ lúc mới làm quen, biết qua chuyện tôi đang sống khó khăn, James đã có thiện cảm và đã thiết lập một tình bạn chắc bền giữa hai bên. Anh thông cảm với nỗi nhớ của tôi, với tình cảnh thiếu thốn hiện tại của tôi và nhiệt tình giúp đỡ. Còn về phần tôi, tôi không biết gì về tiểu sử của James ngoài việc phỏng đoán: anh cũng có cha mẹ, sống xa trường và là một"công tử bột". Anh chàng quá kín tiếng và thú thực tôi chẳng thể moi móc được ở anh điều gì đặc biệt. 
    James học tốt. Anh giỏi hầu hết tất cả các môn, có một bộ óc nhạy bén và một khả năng ứng đối trước tình huống khó khăn một cách tuyệt vời. Trong lớp, anh là một thiên tài về Toán học, say mê Hóa học và có thể thực hành tất cả các phản ứng khó trong các buổi thực hành. Ngoài ra, khiến thức về Âm nhạc của anh đạt âeens trình độ tuyệt vời khiến tôi đam ghen tị. Bạn tôi có thể chơi hầu hết các nhạc cụ, đặc biệt anh rất ưa thổi kèn Harmonica. Trong những lúc rỗi rảnh anh hay nói về nó. Còn vô số điểm về anh bạn của tôi nhưng những điểm tôi vừa nói là tiêu biểu hơn cả. Tôi gần như không phải than phiền gì về James cả, ngoại trừ cái thói hay dậy muộn cùa anh.
    Một hôm khi chúng tôi đang ngồi trong thư viện, James đột ngột hỏi tôi:
    -Cậu nghĩ sao nếu sau này tớ trở thành một thám tử?
    Tôi đang mải chúi vào quyển sách nói về Mozart nên chỉ trả lời quýnh quáng:
    -Tớ thấy đó là một nghề khó, nó mang lại cho chúng ta nhiều tiền và vinh quang nhưng kèm theo đó là không ít vất vả và stress.
    -Cậu thực sự nghĩ vậy sao?-James cười nghi hoặc-Tớ cho rằng nếu tớ chịu khó học hỏi bậc đàn anh đi trước thì có lẽ tớ sẽ trở nên một thám tử giỏi. Nhưng tớ cũng không muốn bị mang tiếng là đứa bắt chước. Tớ sẽ có cách của riêng mình.
    -Phải, cậu cứ làm đi. Tớ sẽ là cộng sự của cậu nếu cậu muốn. Nhưng báo cho cậu biết, tớ sẽ không bao giờ làm những trò ảo thuật của mấy ông thám tử đâu.
    -Tớ có thể đoán ra nhiều điều về gia đình cậu. Tớ có thể nói cho cậu biết, nếu cậu muốn.
    -Phải, nói đi-Tôi cười-Để xem cậu biết những gì nào.
    -Uhm. Cái đồng hồ cậu đeo trên tay là của cha cậu tặng cho cậu nhân ngày sinh nhật
    -Rất đúng. Nhưng ai cũng có thể đoán ra được.
    -Không phải đâu. Dây đeo của chiếc đồng hồ quá to so với tay cậu, vì cậu phải rút ngắn nó lại. Hơn nữa, chiếc vòng trông cũ, làm bằng vàng và rõ ràng là đã được truyền qua nhiều thế hệ. Người đeo nó là một người đàn ông, thanh lịch và quý phái, và thuộc gia đình danh giá. Trước khi mất khoảng vài năm, chiếc vòng này đã được tặng cho con trai, có thể nhân dịp sinh nhật cũng nên. Uhm, và thêm chi tiết này nữa củng cố cho luận điểm cùa tớ: ở mặt trước của đồng hồ có in dòng chữ:"Edward Harrison tặng con trai, S.Harrison". Và tớ nghĩ nếu một món quà đắt giá như vậy chỉ được tặng trong dịp sinh nhật mà thôi!
    -TInh mắt lắm! Cậu có bộ óc thông minh hơn tớ tưởng đấy!
    -Cha cậu trước kia khá giàu có, sau này thì trở nên nghèo khó, mất hết tiền bạc có thể trong những vụ cá độ và gia đình cậu ngập trong nợ nần phải bán nhà, và chuyển đến đây sống...
    -Đúng. Nhưng đó không phải chuyện...
    -Ông là người nóng tính, tốt bụng và hay khinh suất.
    -Lại đúng nữa. Nhưng chúng ta có thể ngừng lại ở đây, được chứ? Cậu biết quá nhiều rồi. 
    Trước vẻ ngơ ngác của tôi, James cười khì khì. Anh hỏi tôi khi đã ngồi lại thoải mái hơn trên chiếc ghế dựa:
    -Chắc cậu ngạc nhiên lắm khi tớ đoán ra được mọi chuyện? 
    -Tất nhiên rồi, và tôi cũng đang tự hỏi...

    -Vậy tôi sẽ giải thích cho cậu mọi chuyện, chỉ trong vài phút thôi. Cậu sẵn sàng nghe chứ?
    -Được-Tôi trả lời-Nói đi!
    -Vậy thì, được thôi. Tớ đoán ra chuyện bố cậu nghèo khó bởi vì chiếc đòng hồ cậu đang đeo đã xỉn đi nhiều, có thể là do không được đánh bóng trong một thời gian dài. Một người đàn ông giàu có chẳng bao giờ quên đánh bóng đồng hồ hay những vật dụng đắt tiền của riêng mình cả, nhất lại là một cái đồng hồ bằng vàng quý giá. Những đồ vật như vậy đáng được giữ gìn. Từ đó tớ suy ra được bố cậu đã bị sa sút, rượu chè nhiều và từ đó cũng hay khinh suất. Bố cậu phá sản, gia đình cậu phải bán nhà và trở nên túng quẫn. cậu đã phải làm việc vất vả, dấu vết lao lực hằn rõ trên các khớp tay bị sưng lên của cậu. Nếu tớ không nhầm thì cậu đã phải mang vác nặng. Đúng không nào?

    Tôi im lặng. Dường như chẳng có gì là giấu được James cả. Tôi không biết làm cách nào mà anh đã phanh ra được nhưng tôi tin rằng sẽ chẳng có ai là cảm thấy an toàn khi thông tin mật luôn bị khám phá ra một cách dễ dàng bởi anh bạn tôi. 


  4. Chương 1
    Đêm mùa đông lạnh giá, tuyết rơi trắng xóa con đường. Trời rét buốt, thấu xương thấu thịt. Gió không ngừng thổi mạnh, rít lên trên các mái nhà, quật xuống những bóng người đi đường một ngọn roi giá băng khiến họ vội vã bước đi thật nhanh mong tìm một chỗ trú ấm áp và an toàn. Trong khi đó, qua cửa sổ các ngôi nhà còn sáng ánh đèn người ta có thể nhìn thấy nhũng gia đình xum họp quanh bàn ăn đầy ắp những món ăn ngon; những đứa trẻ no nê đang đùa giỡn nhau và mở những món quà bố mẹ chúng mang về tặng chúng sau một ngày làm việc vất vả. Trông thật ấm cúng và hạnh phúc biết bao!
    Càng về khuya, đêm càng rét hơn. Trên đường cái lúc này có lẽ đã vắng người lắm rồi, vì nhiệt độ càng xuống thấp và tuyết đã phủ kín cái thị trấn nhỏ như một chiếc khăn tẩm liệm rộng lớn. Nhưng, kìa, bóng một người thiếu phụ choàng kín trong chiếc áo bông vẫn còn hì hụp trong lớp tuyết dày và ẩm ướt. Trong tay cô ta, bọc trong một chiếc khăn tay dày, là một vật gì đó không ngừng cựa quậy. Cô cúi xuống bên cái hình hài nhỏ bé đó, nước mắt nhỏ âm thầm, âm ư một điệu hát ru với âm sắc lạ tai, hơi buồn.
    Đến trước cổng một căn nhà to, người thiếu phụ nhẹ nhàng đặt đứa bé trước ngưỡng cửa. Vừa rời tay mẹ, đứa bé khóc liền. Nhưng không dừng lại để dỗ con, người phụ nữ tội nghiệp và bất hạnh vội vã rảo bước nhanh và chẳng mấy chốc khuất trong bóng đêm. Đứa bé sơ sinh đáng thương, linh hồn bị bỏ rơi trong đêm tối có thể gào thét cho đến chết mà không một ai mảy may quan tâm đến những giờ phút đầu tiên này của cuộc đời nó.
    Nhưng rồi tiếng khóc đó cũng được đền đáp khi cánh cổng ngôi nhà được mở ra và một người phụ nữ trung niên co ro trong áo choàng ấm ngơ ngác nhìn xung quanh xem ai đã bỏ lại đứa bé trong đêm tối lạnh giá đến thế này. Khi đã biết chắc là không có ai cả trong cái giờ vắng vẻ này, người phụ nữ cúi xuống bế cô bé thiên thần nhỏ lên trên tay, áp vào ngực nhẹ nhàng dỗ dành:
    - Bé ngoan nào, đừng khóc nữa, có bà đây rồi!
    Và bà khẽ lật tấm khăn ra nhìn kĩ mặt đứa bé:
    - Chà, con bé trông xinh quá. Không biết ai đã bỏ nó lại như thế này nhỉ? Chắc họ đã đi xa rồi. Ồ, suỵt, suỵt, ngoan nào bé con, sẽ ổn thôi mà. Chúng ta vào nhà cho ấm nhé!
    Người đàn bà nhân hậu và tốt bụng vội vã dỗ đứa bé khi nó lại bắt đầu oe oe khóc, áp nó vào ngực mình và bước vào trong nhà, đóng chặt cửa lại.
    Ánh đèn phụt tắt. Ngôi nhà chìm trong bóng tối.
    ************************************************************
    Chương 2
    Đó là những giờ phút đầu tiên của cuộc đời cô bé Catherine- một đứa bé sơ sinh bị tật nguyền ngay từ khi mới ra đời và bị mẹ bỏ rơi trước cống nhà một người xa lạ. Bà Clara Sherman- người phụ nữ tốt bụng đã cưu mang cô bé Cathy sớm nhận ra được khiếm khuyết đó và đã đưa cô bé đến bác sĩ chuyên khoa chăm sóc hộ. Theo lới bác sĩ, xương cổ chân Catherine ko cấu tạo bình thường và sẽ gây khõ khăn cho cô bé trong việc đi lại.Chân cô bé trông ngắn hơn so với những đứa trẻ khác, cổ chân teo nhỏ và dị dạng. Bác sĩ nói rằng việc này có thể đuợc chấn chỉnh bằng một ca phẫu thuật khi cô bé đã đến tuổi thích hợp. Nhưng cái giá phải trả cho khoảng thời gian chờ đợi đó là một tuổi thơ chán ngắt, tẻ nhạt trên chiếc xe lăn mà ở cái tuổi ngây thơ lần đầu tiên Cathy đã phải trải qua.
    Nhưng bà Sherman rõ ràng còn quan tâm tới chuyện đó bởi vì bà lo sợ rằng con gái mình sẽ khó lòng chịu đựng được. Mặt khác, với lòng thương con bà ko muốn Cathy phải sống thực vật cả đời, phải bám vào chiếc xe lăn hoạc cái nạng để đi lậi. Cái đêm xa xưa khi thấy đứa hài nhi đẻ non, còi cọc nằm trước ngưỡng cửa vẫn còn ám ảnh bà rất nhiều năm sau này và ngay cả trong giấc ngủ. Và cũng trong suốt nhiều năm, bà cố gắng tìm kiếm mẹ mẹ đứa bé, cố tìm hiểu về gia đình cô ta nhưng bà chỉ gặp thất bại. Có một bí mạt mà bà Sherman ko biết đó là mẹ của Catherine đã chết trong một căn hộ nhỏ vì đói rét, một năm sau khi hạ sinh cô bé.
    Nhưng trái ngược hẳn với lời tiên đoán của bác sĩ, Catherine lớn nhanh, khoẻ mạnh và là đứa bé đáng yêu nhất trong tất cả lũ trẻ sống quanh đó. Tất cả những vấn đề chính của Cathy chỉ là nhữn cơn ốm vặt mà tất cả đứa trẻ mới lớn nào cũng phải trair qua. Thời gian trôi nhanh và cô bé cũng lớn mau như một cây thông rụng lá. Cô bé có mái tóc vàng thật đẹp và đôi mắt xanh, to, trong sáng và ngây thơ. Đó là ánh mắt chỉ nhìn thấy những điều tốt đẹp, những phép màu kì diệu, ánh mắt luôn tin tưởng và thân thiện. Đôi mắt đó luôn luôn trìu mến nhìn mẹ và có thể dập tắt những cơn cáu giận của chị em mình do chính chủ nhân cúa chúng gây ra. Bà mẹ biết rằng những đứa con riêng của bà ko thích Cathy và lúc nào cũng ghen tị với cô bé. Chúng cho rằng cô bé chỉ là một đứa trẻ mồ côi kho đáng được sống trong một gia đình tử tế và kho đời nào mẹ chúng lại yêu quý cô bé được. Bà Sherman biết tất cả những ý nghĩ ko tốt đó-bằng trực giác của một người mẹ và bà luôn chặn đứng những phản ứng gây gổ bằng trận mắng như đổ lửa và con roi bện bằng thắt lưng của bà.
    Mỗi khi nghĩ về Catherine, bà Sherman lại thấy hãnh diện. Chồng bà mát năm 40 tuổi để lại cho bà một tài sản lớn lao và 3 đứa con đang tuổi ăn lớn. Ông mát đi để lại một chỗ trống trong lòng người vợ và từ đó về sau bà sống cách biệt với thế giới bên ngoài.
    Vậy nên, Catherine là một thứ gì dễ thương nhất từng đem ánh sáng vào ngôi nhà lạnh lẽo và buồn bã của bà. Năm lên 4 tuổi,Cathy lúc nào cũng vui vẻ, cười đùa. Mỗi khi có hàng xóm đến thăm thì bao giờ cũng vậy, đệm vào câu chuyện của họ là tiếng cười trong trẻo của cô bé ngoài sân. Trong nhà ko lúc nào vắng tiếng nói ríu rít, tiếng cupowif ròn rã luôn làm cho bầu không khí trong gia đình thật dễ chịu. Và lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, bà Sherman lấy lại được nụ cười như những ngày bà còn hạnh phúc bên chồng. Bà ra ngoài nhiều hơn, hết sức vui vẻ và bà ko ngớt nói về Catherine của bà:
    -Con bé đáng yêu vô cùng. Hôm trước đã vẽ tặng tôi một bức tranh đẹp tặng tôi và nói rằng tôi là người nó yêu mến nhất đời. Chị muốn xem kop, để tôi mang ra cho chị xem nhé?
    -Cathy có vẻ hoàn toàn khỏe mạnh, Linda ạ, Có thể chị ko tin nhưng con bé phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác . Tôi chỉ lo cho cái chân bị tật của nó...
    Bà Sherman lúc nào cũng lo lắng cho cía chân tật nguyền của con bà sẽ biến chứng và trở nặng. Những cơn sốt nhẹ do nó gây ra làm cho Cathy khó chịu và mệt mỏi. Mỗi khi cô bé di chuyển trong nhà là phải có bà mẹ hoạc cô giúp việc bế ẵm đưa đi. Việc đó cũng gây ra ra khá nhiều phiền toái vì bà Sherman ko phải lúc nào cũng rảnh rang và cô hầu thì làm việc chẳng hở tay bao giờ. Còn mấy đứa con thì từ chối thẳng thừng ko chịu giúp mẹ. Trong hoàn cảnh đó, bà quyết định mua một chiếc xe lăn nhỏ để giải quyết cho tính cách ham hoạt động của con gái. Có chiếc xe lăn, Catherine có thể di chuyển được thoải mái hơn và không cần cô hầu xong việc để bế ra sân chơi. và bà cũng sẽ đỡ lo lắng hơn. Thế là xomg!
    Nhiều hôm khi đã đi nằm rồi, bà Sherman vẫn còn thao thức tự hỏi: Người phụ nữ bấy hạnh nào đã bỏ lại đứa bá đáng thương-đứa con duy nhất của mình-để mạc nó trước sự tàn nhẫn của cuộc đời như vạy? Người đó là ai?
    *********************************************************
    Chương 3
    Những ngày bà Sherman đi công tác xa là những ngày dìa dằng dặc đối với lũ trẻ. Đặc biệt là Cathy ko yên lấy một ngày mà ko hỏi xem bao giờ mẹ mới về đến nhà. Cô hầu giúp việc chăm sóc bọn trẻ lúc nào cũng vất vả với cô bé vì Catherine lo bao giờ chịu ngồi yên một chỗ và cứ muốn vận động luôn. Buổi sáng vừa ăn xong là Cathy đòi ra ngoài sân chơi và cứ ở ngoài đó cho đến giờ ăn trưa mới chịu vào. Mặc dù hết sức mệt mỏi vì phải trông chừng Catherine nhưng ko ai mắng mỏ cô bé lấy một lời. Họ cẩn thận ko làm phật ý cô bé mà họ coi như "công chúa nhỏ" đối với họ. Riêng 3 anh em nhà Sherman thì chả có chút trân trọng gì cô em út hết, nhưng chỉ vì sợ những trận mắng như đổ lửa của bà mẹ mà họ chưa dám chống đối ra mặt mà thôi.
    Nhưng thời gian chờ đợi cũng chấm dứt. Một buổi chiều thứ Bảy đẹp trời bà Sherman trở về lúc cả bọn trẻ đang tụ tập dưới nhà chơi đồ chơi. Thấy mẹ bước vào nhà, lũ trẻ ùa ra đón, reo mừng ầm ĩ, chỉ riêng có Catherine là ko chạy ra được. Cô bé ngồi trên ghế, kiên nhẫn chờ đợi mẹ mình âu yếm vuốt ve và tặng quà cho các anh chị mình xong rồi sẽ đến phiên cô bé. sau khi giải tán được 3 đứa nhỏ, bà Sherman mới đến bên Cathy, bế cô bé lên và hỏi dịu dàng:
    -Bé con của mẹ, con thế nào rồi? Con ở nhà có vui ko?
    -Vui mẹ ạ-Cathy trả lời thật vui-Chúng con chơi với nhau và chị Helen đã làm cho con mấy con búp bê vải trông xinh lắm!
    Nghe con gái nói vậy, bà Sherman thở phào nhẹ nhõm. Bà là người biết hơn ai hết việc Helen-con cả của bà và Eleanor ghen ghét Cathy đến mức nào. Sự kiện vừa rồi cho bà thấy rằng các con bà có thể hòa hợp với nhau, dù chỉ là tạm thời. Bà dịu dàng nói với Helen:
    -Con ngoan lắm! Đã biết yêu thương em gái mình! Vậy là mẹ tạm yên tâm rồi.
    Helen nhìn mẹ một cách bất lực và cười cay cú. Con bé chẳng bao giờ thương em gái, nó làm vậy chỉ để cho mọi người trong gia đình khỏi nghi ngờ mà thôi, lúc nào nó cũng tìm cách hạ bệ thói kiêu ngạo của cô em mà nó cho là luôn tồn tại, mọi lúc mọi nơi. Nhưng cái bộ mặt cau có đó của con bé bị cô hầu bắt gặp và cô đã cho nó một cú véo nên thân để dạy nó lễ độ hơn. Cô tin chắc và nói với bà chủ rằng Helen sẽ không đổi thay và chẳng bao giờ đổi thay nổi nếu như không có những biện pháp cứng rắn. Nhưng bà Sherman thì thật tâm không muốn trừng phạt con gái mình quá nhiều lần vì con bé quá bướng bỉnh, chẳng chịu nghe lời ai. Và nếu như bản chất nó sinh vốn đã thế thì bà cũng chẳng thể sửa đổi nổi. Ít ra lúc này con bé cũng tỏ ra biết điều một chút và bà sẽ tính đến chuyện nếu nó không chịu ngoan lên, bà sẽ gửi nó đến ở với bà dì ở tận đáo Hawaii xa xôi và không bao giờ cho nó trở về nhà nữa.
    Nhưng dường như những chuyện trái ý cỏn con đó cũng dần mờ nhạt nhường chỗ cho cái không khí thân tình đầm ấm giữa hai mẹ con. Bà Sherman âu yếm bế cả 4 đứa con đến ngồi bên chiếc ghế bành, thủ thỉ với chúng hàng giờ và kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của chúng trong thời gian mẹ đi vắng chúng đã làm gì, vui chơi ra sao? Mấy mẹ con cứ ngồi trò chuyện như vậy cho đến giờ đi ngủ của bọn trẻ. Lúc dẫn cà bọn lên gác và lo cho chúng xong, bà Sherman trở xuống dưới nhà và kéo cô hầu ra một góc. Khi biết rằng không còn ai có thể nghe thấy gì nữa, bà mới nói thật nhanh:
    -Annie này, tôi mới mua một món quà bên Anh Quốc về cho Cathy nhưng tôi không biết liệu con bé có thích hay không?
    -Bà đã nói với cô bé chưa, thưa bà?
    -Chị biết tôi chưa nói mà!
    -Nhưng bà phải nói cho cô bé đó là quà gì đã chứ!
    -Chị biết là đã tặng quà thì phải giữ bí mật mà!-Bà nghiêm trang nói-Nhưng nếu chị hỏi thì tôi sẽ trả lời, đó là một chiếc xe lăn.Nhưng có điều con tôi còn quá nhỏ và nó còn chưa biết xe lăn là gì cả. Tôi đã cố gắng đem lại cho con bé những gì tốt đẹp nhất, tất cả những gì tôi có. Catherine đã thắp sáng tâm hồn tôi, mang cho tôi hi vọng trong khi tôi tưởng rằng nó sẽ chẳng bao giờ quay trở lại. Nó rất giống tôi, Annie à. Nó làm tôi nhớ đến tuổi trẻ của mình, cũng trong sáng, vô tư và đáng yêu như thế. Tôi ước gì nó là con đẻ của tôi. Tôi ngàn lần cảm tạ Chúa đã đem con bé lại cho tôi. Sao những đứa con tôi chẳng bao giờ được như vậy? Phải chăng tôi đã nuông chiều chúng quá và chúng trở nên hư hỏng? Tôi chỉ muốn chúng được như những đứa trẻ khác mà thôi. Tôi đã đặt quá nhiều tình thương vào chúng và chúng chẳng bao giờ làm tôi hài lòng, và hơn thế nữa chúng lại còn ghét bỏ Cathy nữa chứ. Gia như chúng không phải con tôi thì tôi sẽ chẳng tha cho cái tội đàn anh đó đâu.
    -Xin bà hãy nhẹ nhàng với lũ trẻ. Chúng còn quá nhỏ mà.
    -Đưng bênh vực chúng, Annie. Chúng không thương tôi. Tôi làm việc vất vả bao nhiêu thì chúng lại càng ham chơi bấy nhiêu! Chị hãy nhìn con Eleanor mà xem, nó là một con bé hư đốn, cáu kỉnh và hay than vãn. Tôi càng phạt nó, càng răn rạy nó nhiều đến mấy mà nó chẳng tiến bộ lên chút nào! Helen thì càng tệ hơn. Con bé giống bà ngoại nó như đúc. Nó quá cứng rắn, chẳng có một chút nữ tính nào. Nó có thể chịu đựng những lời mắng nhiếc mà không dổ một giọt nước mắt, cũng không xấu hổ. Nó ghét Cathy nhưng không bao giờ thổ lộ ra và thế nên tôi chẳng bao giờ dám để con bé một mình với nó. Tôi lúc nào cũng lo rằng một ngày nào đó con bé sẽ nổi khùng lên cái mức mà con bé có thể kiềm chế được. Chị thấy chứ, chúng chẳng biết thương yêu mẹ mình gì cả. Chỉ có một thứ mà bọn chúng biết đến: Đó là quà, có vậy thôi.
    -Ồ, dù sao thì thưa bà, xin bà hãy nhẹ nhàng với lũ trẻ thôi. Chúng ta sẽ từ từ dạy dỗ chúng. Khi lớn lên bọn chúng sẽ hiểu được sự vất vả của mẹ chúng và bịn chúng sẽ trở nên trưởng thành hơn. Mẹ tôi từng nói rằng bọn trẻ bao giờ cũng cần được uốn nắn tinh thần nhưng hãy uốn nắn sao cho tinh thần chúng đừng bị gãy mà vẫn có thể lớn lên, cứng cáp như một cái cây khỏe mạnh. Vậy bà hãy dạy dỗ chúng thật nhẹ nhàng thôi và cũng nên nghiêm khắc một cách vừa phải,đừng làm chúng có những ấn tượng không tốt về mẹ mình. Mẹ tôi là một phụ nữ giàu kinh nghiệm và bà đã nuôi lớn 3 chị em tôi khỏe mạnh và giỏi giang như ngày nay.

    • Like 1

  5. Một giáo sư trách mắng một sinh viên năm thứ nhất:
    -Bài viết của anh thật khó chấm. Anh phải viết làm sao cho người dốt nhất cũng có thể hiểu được chứ?
    Anh sinh viên rụt rè hỏi lại:
    -Thưa giáo sư, chỗ nào giáo sư không hiểu ạ?


  6. Một viên đại tá buồn rầu chia tay người yêu:
    -Anh xin lỗi em nhưng vì có nhiệm vụ mới nên anh đành phải xa em trong vài tháng tới. Đây, anh tặng cho em con khỉ bông này để em luôn nhớ đến anh!
    Cô gái vui sướng ôm con khỉ vào lòng:
    -ÔI, anh thật là chu đáo biết bao! Em sẽ luôn nhớ về anh. Anh nhìn xem này, con khỉ này trông giống anh làm sao!


  7. Hai anh bạn ngồi nói chuyện với nhau. Người bạn thứ nhất tâm sự:
    -Tớ li dị với vợ rồi cậu ạ!
    Người bạn thứ hai an ủi:
    -Tội nghiệp cậu! Thế tại sao cậu li hôn, tớ thấy cậu sống rất hạnh phúc cơ mà?
    -Tại con vẹt!-người bạn trả lời.
    -Nghĩa là thế nào? Tớ không hiểu nổi!
    -Nghĩa là thế này: Tớ tên là John, nhưng con vẹt của vợ tớ cứ nói: "Hôn em đi, anh Micheal!"!?


  8. Một ông già sắp chết trăng trối với vợ:
    -Tài sản tôi không có gì nhiều. Nhưng có cái nhẫn nạm kim cương này bà trao lại cho thằng con cả nhà ta.
    -Không được, cái này phải là của con út nhà tôi!
    -Bà đừng có mơ, nó là của thằng cả!
    -Đừng hòng, của con út....
    _Bố khỉ! Thế tôi chết hay bà chết đây?!


  9. Tên truyện: 12 tháng
    Tác giả: Samuil Marshak( tác giả Nga). Mình chỉ là người đăng và...dịch
    Thể loại: Truyện cổ tích
    Nhân vật: Cô bé mồ côi, người mẹ kế, cô chị, và 12 tháng(tượng trưng bởi 12 người đàn ông)
    Nguồn: The fairy tales by Soviet Writers( Chú ý: bản dịch này là do mình dịch, tuyệt đối không có coppy)
    Note: Mong các bạn góp ý cho mình về bản dịch đầu tay này, để những lần xuất bản sau được hoàn hảo hơn 

     

                                                ************************************

    Các em có biết có bao nhiêu tháng trong một năm không? 12 tháng. Và các em có biết tên của chúng không? Đó là tháng 1, tháng 2, tháng 3, tháng 4, tháng 5, tháng 6, tháng 7, tháng 8, tháng 9, tháng 10, tháng 11 và tháng 12.

    Khi một tháng kết thúc thì tháng mới lại bắt đầu. Không bao giờ tháng 2 đến trước khi tháng 3 kết thúc, cũng như tháng 5 không bao giờ lấy trộm thêm ngày củ tháng 4.
    Tháng này nối tiếp tháng khác, không thể dừng lại.
    Mọi người kể rằng tại một ngôi làng nọ nằm trên dãy núi của Bohemia có một cô bé đã cùng một lúc nhìn thấy cả 12 tháng trong năm.
    Câu chuyện này đã xảy ra như thế nào ạ? Ừm, ta sẽ kể cho các cháu nghe.
    Tại một ngôi làng nhỏ có một người phụ ác đọc và keo kiệt sống với cô con gái ruột và cô côn chồng. Bà ta yêu quý con ruột mình vô cùng, nhưng cô bé nhỏ đáng thương kia thì lúc nào cũng bị ghét bỏ. Cô bé phải làm việc quần quật không ngơi tay dưới sự sai bảo của người mẹ kế.
    Trong khi đó, đứa con gái lười biếng nằm cả ngày trên đệm êm ấm ăn bánh kem, cô bé mồ côi phải làm vất vả từ sáng sớm đến tận tối mịt và không được nghỉ ngơi lấy một phút. Cô phải đi lấy nước từ giếng lên, phải chặt củi từ trong rừng, mang quần áo ra suối giặt và tưới rau.
    Làm thế nào mà cô bé biết được mùa đông lạnh giá và mùa hạ nắng nóng, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của mùa xuân và làn sương thu. Đó có thể là lí do tại sao cô bé đã cùng một lúc nhìn thấy cả 12 tháng trong năm.
    Nó xảy ra vào mùa đông, khoảng tháng 1. Khi đó tuyết rơi dày trên con đường mòn đã được dọn sạch với một cái xẻng hót tuyết trước khi mọi người có thể ra khỏi những ngôi nhà tranh của họ. Dưới chân núi những lùm cây đứng lạnh lẽo trong tuyết, không thể đung đưa khi những cơn gió thổi đến thì thầm lướt qua lớp sương giá bao trùm những nhánh cây khẳng khiu của chúng.
    Những dân làng ở im trong nhà và đốt lên lò sưởi ấm áp.
    Vào thời gian đõ, trong một buổi tối lạnh giá, người dì ghẻ độc ác mở chốt cửa nhà và chăm chú nhìn ra ngoài bóng đêm dày đặc. Sau đấy mụ quay vào trong, đến ngồi bên lò sưởi ấm áp và nói với cô con gái nuôi:
    -"Hãy vào trong rừng và hái thật nhiều hoa giọt tuyết vào. Ngày mai là sinh nhật của chị mày rồi"
    Cô bé tỏ vẻ ngạc nhiên sửng sốt: Phỉa chăng mụ đang đùa cợt? Có phải mụ muốn bắt cô vào rừng không? Ngoài đó thật tối tăm và lạnh lẽo biết bao! Và làm cách nào cô có thể tìm được hoa giọt tuyết trong mùa đông lạnh như thế này? Chúng chẳng bao giờ xuất hiện trước tháng 3 và chẳng thể nào tìm thấy chúng lúc này. Bạn chỉ có thể bị lạc trong rừng và bị vùi trong tuyết mà thôi.
    Chị cô bé hùa theo một cách ác độc:
    -"Dù cho mày có bị lạc đi chăng nữa thì sẽ chẳng có ai thương xót cho mày đâu. Đây, cầm lấy cái giỏ này và đừng trở về trước khi nó đầy hoa giọt tuyết"
    Những giọt nước mắt ứa lên trên đôi mắt cô bé khi cô choàng lên người chiếc khăn sờn rách và ra ngoài đêm tối trên chiếc xe trượt tuyết. Gió thốc mạnh vào mắt cô bé đem theo tuyết lạnh và tan chảy ra làm ướt chiếc khăn choàng. Khi cô bé nhảy xuống đất, không có vật gì dưới lớp tuyết cản trở bước chân cô.
    Đêm đen bao trùm lấy cô gái nhỏ. Bầu trời đen kịt, không một ngôi sao nào ló rạng; nhưng có một vật gì đó trông trông tối màu lập lòe dưới chân cô bé-từ lớp tuyết dày.
    Cô bé tiếp tục đi đến bìa rừng. Trời tối đến nỗi cô còn không thể nhìn thấy bàn tay của chính mình. Cô ngã nằm xuống bên một thân thân cây bị đốn để sẵn sàng chờ đợi thần Chết; cơ thể cô đang trở nên lạnh cóng và dù sao cô cũng sẽ chết mà thôi.
    Bỗng dưng đúng lúc đấy, cô bé phát hiện ra một ánh sáng chập chờn tại một nơi nào đó giữa những lùm cây-giống như một ngôi sao đi lạc bị vướng vào những cành cây.
    Cô bé đứng dậy và đi về phía có ánh lửa, cẩn thận dò dẫm từng bước một lội qua tuyết và những thân cây bị đổ. Cô khẽ cầu nguyện:
    -"Ước sao cho nó vẫn còn cháy sáng mãi"
    Và tất nhiên nó vẫn còn. Khi cô bé đến nơi, vật đó tỏa ra ánh lửa nóng rực. Nhưng đó không phải là một ngôi sao: giờ cô bé có thể ngửi thấy mùi khói và nghe thấy tiếng nổ lách tách của gỗ cháy trong lửa. Trước khi cô nhận ra nó cô thấy mình đang đứng trên một mảnh đất khô ráo. Cô dừng lại, hiểu ra nguyên nhân của ngọn lửa.
    Mảnh đất được chiếu sáng rực rỡ như ánh sáng mặt trời. Ở chính giữa là là một đống lửa cháy sáng bốc lên trời theo đường trôn ốc và cao ngất. Và chính giữa là những người đàn ông ngồi im lặng, một số ngồi sát bên lò sưởi, một số ngồi xa hơn một chút.
    Nhìn kỹ nhóm người đó, cô bé thấy có 3 ông già, 3 người đàn ông, 3 thiếu niên và cả 3 cậu bé nữa. Tất cả 12 người.
    Những người trẻ tuổi ngôi hong tay trước lửa ấm, còn những người già thì ngồi xa hơn.
    Ngay lúc đó, một ông già to lướn với râu cằm dài thượt và đôi lông mày dài rậm quay lại và chăm chú nhìn vào cô bé.
    Cô càm thấy sợ hãi và muốn thoái lui. Ông lão vẫy vẫy cô lại gần và gọi cô với giọng trầm trầm:
    -"Chào cô bé đáng yêu! Điều gì mang cháu đến đây vậy?"
    Cô bé chìa ra cái giỏ trống rỗng, nói:
    -"Cháu phải đi hái đầy hoa giọt tuyết cho vào cái giỏ này"
    Ông lão cười vang lên:
    -"Hoa giọt tuyết vào tháng 1 này ư? Cháu có mơ không, cô bé?"
    -"Mẹ kế của cháu bắt cháu phải đi tìm hoa giọt tuyết"-Cô bé nói-" và cấm cháu trở về nếu chưa hái đầy giỏ"
    Ngay lập tức, cả 12 người túm tụm lại với nhau, thì thầm thật nhỏ đến nỗi người ngoài không thể nghe thấy gì.
    Mặc dù đã cố hết sức nhưng cô bé không thể đoán ra được họ đang nói về cái gì; âm thanh đó nghe như tiếng xào xạc của lá cây hơn là tiếng người nói chuyện. 
    Sau đó, ông già vừa nãy quay lại và nói với cô:
    -"Nào cô bé, vậy là cháu sẽ không được trở về nhà nếu thiếu những bông hoa giọt tuyết? Cháu cũng biết rằng chúng chẳng bao giờ mọc sớm trước tháng ba, phải không nào?"
    -"Nếu vậy cháu sẽ phải ở lại trong rừng"-cô đáp-"và đợi cho đến tận thangs ba. Và cháu sẽ chết cóng tại đây trước khi hái được chúng"
    Và cô bé bật khóc nức nở. 

    Liền ngay sau đó, một trong số 12 người, trẻ và vui vẻ nhất, vắt chiếc áo khoác lên vai, đứng dậy và nói với ông già to lớn:

    -"Anh tháng Giêng à, hãy cho em chỉ một giờ đồng hồ thôi"

    Vuốt ve râu cằm một lúc với dáng vẻ trầm tư, ông già trả lời:

    -"Tất nhiên anh rất vui lòng cho chú một giờ đồng hồ, nhưng tháng ba không thể đến trước tháng Hai đâu"

    -"Điều đó chẳng sao cả"-một ông già khác ngắt lời, ông có cặp lông mày xám dài rậm-"Cứ để cậu ta lấy chỗ của tôi, tôi không phiền đâu. Dù sao đi chăng nữa chúng ta cũng đã biết cô bé này: hôm chúng ta thấy cô bé ngồi bên dòng sông với chiếc xô nước,hôm thì ở trong rừng với một bó củi lớn. Cô là cô gái cho mọi mùa trong năm. Chúng ta phải giúp đỡ cô ấy khi chúng ta có thể"

    -"Tất nhiên là như vậy"-Tháng Giêng tỏ ý đồng tình, dùng cây gậy băng gõ xuống đất và hát lên:

                     "Hỡi sương gió, ông chủ lạnh lẽo cùa băng tuyết

                       Làm tan chảy những con tim giá băng

                       Trong nháy mắt, hãy chặt đứt những mối ràng buột

                      Và để cho tuyết lạnh chiếm phần

                      Những cây tùng cứng cáp và những cây thông to lớn

                      Hãy run lên như những sợi dây giày

                      Sương giá băng tuyết,hãy thật thoải mái

                     Tháng Giêng xin nhường các bạn"

     Khi ông già vừa kết thúc, một sự im lặng bao trùm xuống khu rừng: lớp băng bao phủ trên cây cối chấm dứt tiếng cọt kẹt, và những lớp tuyết mềm đóng băng thành từng miếng nhỏ.

    -"Giờ đến lượt chú đấy"-Tháng Giêng nói, đưa cây gậy choem trai mình, tháng Hai với lông mày dài rậm

    Ông già cũng đập chiếc gậy băng xuống đất, lắc lư hàng râu dài rậm và hát lên:

                     "Gió, bão, lốc xoáy và giông tố

                      Hãy nổi lên và thổi thật mạnh

                      Bão tuyết giận dữ, mưa đá và mưa tuyết

                      Hãy làm cho bóng đêm trở nên dũ tợn

                     Hãy cày những đường cày thật sâu vào tuyết

                     Hãy quét sạch mặt hồ

                    Rửa sạch mặt đất với những ngọn gió cao và thấp

                     Uốn khúc như những con rắn"

      Ông lão vừa kết thúc xong thì một ngọn gió lạnh lẽo thổi đến quật mạnh vào những cành cây khẳng khiu, làm những bông tuyết quay tròn tít mù trong gió và những trận bão xoáy trắng toát đó nhảy núa trên mặt đát rồi bay vụt đi.

    Tiếp dố, tháng Hia lại chuyển cây gậy băng cho em trai mình, nói:

    -" Nào, giờ em hãy thực hiện đi, tháng Ba"

     Câu em trai cầm lấy cây gậy băng và lại gõ xuống mặt đất. Khi cô gái nhỏ chăm chú nhìn một lúc lâu, cô bé thấy rằng băng giá trên chiếc gậy đã tan đi: bây giờ nó chỉ là một chiếc gậy to dày và cứng cáp.

    Tháng ba cười một cách vui vẻ và cất lên tiếng hát tươi trẻ của mình:

                     "Nào, những dòng suối hãy róc rách chảy

                       Những con sông hãy gợn sóng

                      Kiến hãy thức dậy và rời khỏi tổ

                      Chim chóc hãy quay trở về và hát lên

                      Gấu và sóc, hãy đến đây

                      Và hoa giọt tuyết hãy nhú nở"

    Cô bé giơ tay lên trời với sự ngạc nhiên: Những đống tuyết dày lúc nãy đã biến đi đâu hết cả rồi? và cả những tinh thể băng nhọn hoắt đóng băng trên cành cây cũng đã tan chảy đâu mất rồi?

    Dưới chân đất bắt đầu mềm ra, lớp đất của mùa xuân. Trước mắt cô bé sự sống bỗng trỗi dậy, tuôn chảy, tràn đầy nhựa sống. Những chồi biếc bắt đầu hé nở trên những cành cây và những mầm non xanh biếc đầu tiên bắt đầu nhú lên khỏi cái vỏ đên bao bọc lấy chúng.

    Thật có quá nhiều điều kì diệu để có thể xảy ra cùng một lúc như vậy và cũng thật khó tin làm sao. 

    -"Em còn đứng đấy làm gì?"-Tháng ba hỏi-"Hãy nhanh lên, những người anh chỉ cho chúng ta một giờ đồng hồ mà thôi"

    Cô bé hiểu ra và nhanh chóng chạy đi tìm hoa giọt tuyết. Mặt đất được phủ đầy bởi chúng: dưới những bụi cây và hòn đá, trên những ngọn đồi và những mô đất phủ đầy cỏ non xa lắc có thể nhìn thấy được. Cô bé hái đầy tạp dề, sau đó nhanh chóng quay lại mảnh đất nơi mà ngọn lửa đã được đốt và 12 người anh em đã ngồi xung quanh nó.

    Nhưng ngọn lửa đã biến mất, và cả những người ngồi xung quanh nó nữa...Vẫn còn ánh sáng chiếu trên mảnh đất, nhưng đó không phải ánh lửa. Đó là ánh sáng của mặt trăng lúc này đã lên cao giữa những ngọn cây.

    Bị ngỡ ngàng bởi sự biến mất đột ngột đó, cô bé đành trở về nhà với cái giỏ đầy hoa. Mặt trăng có vẻ lướt đi phía sau cô bé khi cô bé chạy như bay trên lớp đất phủ rêu về phía ngôi nhà gỗ nhỏ bé. 

    khi cô bé bước đến cánh cửa thì cơn bão tuyết mùa đông lại nổi lên và mặt trăng lại biến mất sau những đám mây đen dày đặc. 

    -"Tại sao mày quay về sớm thế?"-Bà mẹ kế và cô chị hết lên-"Hoa giọt tuyết đâu?"

    Cô gái im lặng. Cô trút cả đống hoa từ trong tạp dề ra lên chiếc bàn và đặt chiếc giỏ nặng trịch xuống đất. 

    Bà mẹ và con gái không tin vào mắt mình nữa. Chúng hét lên:

    -"Mày đã tìm ra hoa giọt tuyết ở đâu vậy?"

    Cô bé liền kể lại câu chuyện. Vhusng chăm chú lắng nghe, gật đầu và lắc đầu liên tục. Mọi chuyện thực sự khó tin, nhưng những bông hoa giọt tuyết trên bàn-những bông hoa duyên dáng, mỏng manh đã đem lại hương thơm của đất trời mùa xuân tràn ngập cả căn phòng.

    Người mẹ kế liếc nhìn cô con gái, rồi quay lại hỏi:

    -"Họ còn nói gì nữa không?"

    Cô bé trả lời:

    -"Con không hỏi gì hết"

    -"Mày là một con ngốc"-Cô chị kêu lên-"Chẳng ai có thể gặp cả 12 tháng cùng một lúc như vậy. Và tất cả những gì mày hỏi xin là hoa giọt tuyết. Nếu là tao tao sẽ đòi thật nhiều 

     

                      

     

     

     

                      

                      

    • Like 1

  10. Một ông già sắp chết trăng trối với vợ:
    -Tài sản tôi không có gì nhiều. Nhưng có cái nhẫn nạm kim cương này bà trao lại cho thằng con cả nhà ta.
    -Không được, cái này phải là của con út nhà tôi!
    -Bà đừng có mơ, nó là của thằng cả!
    -Đừng hòng, của con út....
    _Bố khỉ! Thế tôi chết hay bà chết đây?!

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...