Lưng chừng chiều mắt phố rưng rưng bờ hồ nhỏ bên triền sông rêu rêu gió con đường mùa thu miên man tình anh để ngỏ hạ chín vàng làm sao phủ được dấu chân em! chiếc gió cuối đông lang thang dài trong nỗi nhớ mắt liễu nhòe rớt nhẹ tít mù khơi nhóc ơi! anh nhớ em buồn chơi vơi trong tấc dạ đôi mắt cười trong cái nhìn hóa đá chiếc thuyền nan rong rủi, kiếm tìm khơi xa biển cả không em... đã đắm giữa dòng! nhóc ơi! xin trao em mãi những khúc tình ca nắng vẫn tươi và biển vẫn xanh dào dạt em có nghe sóng tình đang hát ướt môi em và ướt cả môi anh! nếu chiếc kim đồng hồ đếm được tuổi đời trôi trần trụi và quy luật sinh tồn... đến hóa cát bụi thời gian, có lẽ chỉ dừng lại quyển nhật ký của một chuỗi ngày tàn, hay cuộc phim dài miên man phả lắp, hay bức họa loang lổ màu thương tật, không đủ không đủ dài cho một tình yêu chân thật dành cho em hơn biển cả thì thầm! Trần Tâm