-
Số bài viết
19 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Bài viết được đăng bởi hmh11ltkprc
-
-
Tặng một người
Mưa đã thôi rơi khi mùa thu tới
Như chốn riêng tư rừng thay áo mớiĐêm quá mong manh sương mờ giăng lốiChe giấu dung nhan cảnh rừng u tối.Trong ánh trăng tan cơ hồ như nắngAi dõi theo mây bao ngày vương vấnHương gió như hoa thơm nồng hương phấnRu lá khô rơi nhè nhẹ yên ắng.Như quá bâng khuâng mỗi lần thu đếnAi ghé lều hoang nửa đêm thắp nếnYêu quá tương tư rừng thay đổi sắcNhung nhớ thương ai mà rơi nước mắt.-
4
-
-
Nỗi sợ của kẻ vô thầnCảnh chiều nay trời điên hay trở gióMà hoàng hôn cứ mãi đứng yênTôi đạp nắng bước lên từng bước nhỏBước lên cao ngang cả những vị thầnTôi gặng hỏi những điều lòng chưa tỏHọ gằm mặt cúi đầu giả làm ngơÔi hôm nay tôi khù khờ quá đỗiSao bắt bẻ những linh hồn yếu ớtHọ lơ lững trên những tầng mầy khôngHọ biết gì đến những thứ niềm tinCuộc sống này liên quan gì tới họTôi miên man dạo bước trên trân chầnĐịnh bước lên những tầng mây cao hơnLòng run sợ điều tưởng chừng không thểTôi sợ mình bị bắt trói làm thầnPhải hóa thân vào những thứ hữu hìnhNhư khúc cây tượng đá và con vậtPhải đối mặt những linh hồn sợ hãiMùi khói nhang cay xòe chảy nước mắtTôi rên xiết khi bị tròng vào cổNhững nút thắt niềm tin vô hạnNhững ánh mắt van xin đầy giảo hoạtNhững mặt người cơ man đầy dối tráLời khấn vái lầm rầm nơi cửa miệngNhư khúc kinh dụ hoặc những vị thầnTôi đờ đẫn đắm chìm trong mê vọngNhững nợ nần chồng chất mùi sính lễNỗi hoang mang đến chừng như tột độKhi có người lớn giọng vẻ chanh chuaLũ thần thánh là những kẻ ngây thơNgửi mùi nhang khói tưởng mình mắc nợ cả thế gian.
-
3
-
-
Một hoàng hônTôi đi tìm ổ chim cút trên cánh đồng đậu phộngMảng hoa vàng lạc dấu bóng chim bayNửa hoàng hôn lưng chừng như muốn đợiĐàn cò trắng điểm màu che giấu cảnh lưu linh
Nơi cánh đồng người ta vừa mới tướiDải nắng mờ đọng trên những hơi sươngTôi bỗng thấy triệu tinh cầu lấp lửngCảnh núi buồn loang màu xanh thẫmVẻ trầm ngâm rêu phong tự muôn đờiNhững đám mây vật vờ trôi vất vưỡngMuốn quyên sinh hóa kiếp thành mưaTôi muốn rơi vào tận mỗi tinh cầuNổi lửa lên đốt cháy những hoàng hônTôi muốn thiêu cho rụi những cánh đồngCho tan nát chuỗi dài mơ mộngCho cháy khét những luồng run tơ tưởngNhững tháng ngày không phải của hôm nayTôi muốn lôi tất cả về thực tạiLôi cả mây đang chờ trực đòi chếtLôi cả núi buồn những chuyện không đâuTôi đạo mạo lôi cả những vị thầy tuĐám chim cu gù gù trong bụi rậmTôi lôi hết bọn sơn ca chiền chiệnBọn người điên vờ vui hát suốt ngàyTôi lên mặt dạy đời cho tất cảDạy bịt tai nghe âm thanh của biểnDạy nhắm mắt ngắm sắc màu của hư khôngDạy cách rên rướn người trong hơi thởCong tớn lên những nhịp run cơ thểRực đê mê khoái lạc của một đờiLinh hồn tôi như trút khỏi thể xácQuay điên cuồng trong vũ trụ của ngôn từNhững kí tự lúc rời rạc chắp váLúc manh nha một thế lực siêu hìnhChúng vụt chạy sắp xếp thành câu chữNhững mật ngữ hoài phí cả đời ngườiTôi lâng lâng tưởng chừng như vô hạnHóa khổng lồ đạp nát những hư danhMuốn bóp vụn những thói trò khôn vặtMuốn vùi dập những lũ người đương mộngNhững mặt người mơ bắt những hình dong.
-
4
-
-
Lưng chừng tháng 10, năm 2002Em trễ hẹn mất rồiKhông được cùng anh ra BắcCon đường quê bé nhỏCỏ bờ đê và những lối anh vềTiếng côn trùng xót xa...Em đã là cơn gió hoang vuThổi trùm lên anhNhững tháng ngày hạnh phúcViễn vong quê nộiHai đứa mình mơ ướcCó con rồi đưa nó về thămDại khờ emGai góc anhBóp chặt nồng nànTan nát viễn vôngEm không giữ được lời hứaSẽ ngồi cạnh anh trên suốt tuyến đường dàiTự tình nơi bến sôngMặc áo chăn bôngCùng anh ra BắcMuộn mất rồiAnh chắc không đợi emĐộc hànhPhiêu duAnh chỉ để lại đôi mắt nâuVà cái buồn xa lắcEm vội vàngRồi lại khôngChỉ đau đáu và ráo hoảngTrông hướng BắcQuê anh trên bản đồEm nhắm mắt...lạnh tê...Níu buồn, níu vuiNíu yêu thương và hờn giậnNíu làm saoAnh và quê nội đợi em?Xót xaCái lạnh trong Nam cũng ùa vềEm và nỗi nhớChòng chành nỗi nhớXứ Bắc và anh...-
4
-
-
Khó hiểuAnh chẳng biết mùa đôngNhưng lòng anh ảo tưởngMột ngày trời rất lạnhTa ngồi gần bên nhauĐôi môi em run runChẳng chịu gần môi anhNhưng hôm nay trời nóngTa kề gần bên nhauMồ hôi rơi nhễ nhạiAnh cởi bớt khuya áoMà sao em lại run?
-
4
-
-
Giao mùa
Giao mùaGiọt tháng nămMưa về trên khóe mắtÁnh mắt ấy buồnHay lòng tôi nghĩ vu vơBay giữa trời mưaHơi chớm lạnhCon én lạc bầyBỗng nhớ mắt người yêuGiấc mơ trưaGiọt về qua nỗi nhớCó tiếng bước chânTiếng cựa mình trong nắngTiếng cánh chuồn chuồnXuyên khóm lá rêu phongNhư những ngày xưaMưa trở lạiGiọt tháng nămAi buồn nghe tí táchGió trêu mâyPhượng hồng trên má lửaThoáng bóng hạ đầuMong manh và dễ vỡCó tiếng raoVe kêu ngoài ngõ vắngNhững khoảng ngày quaMưa cõng nắngChở gánh hàng rongHoa phượng đỏ.-
4
-
-
Bài thơ tình đầu tiênTôi tìm em nơi lần đầu gặp gỡThấy mưa bay lất phất chỉ về đâuTôi tìm em cũng chẳng biết làm chiKhói lam chiều vi vút giữa tầng mâyCánh chuồn chuồn thấp thoáng những ngày mưaBuổi chiều hè ve nghiêng mình thổn thứcTôi gặp em khi lòng đang bối rốiKhi mưa bay xen kẽ giọt nắng chiều.Thuở ấy hạ về khi lòng tôi chợt lạChẳng ham chơi chạy rong theo cánh diềuCơn mưa đầu xoe tròn mà bỡ ngỡTôi đâu rồi sao chẳng thấy dầm mưaCánh bằng lăng rơi rơi màu hoa dạiCon đường làng sắc tím bỗng lung linhCô bé nhà bên đi lễ nhà thờCó kẻ đứng chờ nối bước theo sau
Gió cuốn chân mây trời mưa hối hả
Cô bé nhà bên đi tắm biển chiều
Thấy vỏ sò xinh mắt long lanh
Nghĩ ngợi điều chi cười một mình
Cô bé nhà bên nô đùa không sợ nắng
Sao bữa hôm nay lấp ló ở trong nhà
Ngoài trời nắng trải trải từng cơn
Có chú rể khờ đợi chờ một cô dâu.
Tôi tìm em giữa mùa hè vội vãMột khoảng thu sao lặng lẽ trôi quaChiếc lá rơi nghiêng đầu chào nắng hạTôi mỉm cười khi chợt thấy thu sang
...
Cô bé nhà bên đã biết hẹn hò.-
4
-
-
Chùm thơ vô đềGió thoảng hương hoa làiDịu dàng lay tóc maiTan trường em ở lạiEm sợ mùi hương phai.---Áo em tay lửng màu xanh mâyVươn tém tóc mai trong nắng gầyTa mải ngây ngô nhìn chẳng gọiĐợi mùi hương tóc thoảng qua đây.---Xuân phai một góc sân trườngHạ thêu vệt nắng lát đường em điEm đi từng bước nhu mìSương ôm cỏ dại xuân thì mỏng manh.---Mưa bay lất phất tình tangNghiêng nghiêng giọt nắng mơ màng hư vôTrời giăng mây trắng nhấp nhôXòe ô em hát ngây ngô anh cười.---Hương quế thoảng ru lòng nhớ aiNhớ cô gái mặc áo hồng phaiĐôi môi cong giỗi hờn mê ngủÁnh mắt cười quên cả sớm mai.
-
2
-
-
Thơ chết tặng xác ướp Xóm CảiCăn phòng tốiAnh ngồi nhắm mắtLòng buồnNghĩ đến một xác ngườiChẳng biết năm xưaNơi xóm cảiBà có theo chồngTưới luống rauHay nhà giàuLắm kẻ làm côngBà chỉ ngồi khôngXơi miếng trầuĐời ngườiNhẹ lướt như bóng câuBà chếtNhư bao người đã chếtNhưng thân xácChẳng về cát bụiMà lưu lạcLàm ma trưng bàyHai mươi nămTủi hờn đau khổBà nhìn bàBóng dáng u linhNhư khúc câyChạm khắc hình ngườiNhư kẻ khờSống đời khổ hạnhCăn phòng riêngĐầy dấu chân ngườiHọ nườm nượpĐi vào đi raTiếng xuýt xoaTrầm trồ ngưỡng mộNỗi tò mòĐặc quánh tim ganHai mươi nămLàm ma trưng bàyBà đâm sợNhững đêm mưa ràoTiếng sấm rềnVang vang cả trờiTựa trống kènThúc quân ra trậnTriệu hạt mưaÀo rơi xuống đấtNhư tiếng chânMuôn triệu linh hồnDẫm đạp nhauChạy nát cuộc đờiBà rợn ngườiNghe tiếng rên laNỗi thống thiếtTrong từng tiếng gọiCảnh chim muônTan tác giữa trờiCảnh hươu naiLạc bầy trốn chạyTiếng gầm gừCủa loài thú dữTưởng chừng nhưChạm vào da thịtNhững đêm mưaGiày xéo linh hồnBà nhìn đâuCũng thấy tang thươngBóng con dơiXà xuống mặt đườngTựa lưỡi daoĐâm xẻ hồn bàHòng moi raBao nỗi chán chườngBà hóa điênChạy tìm ánh sángTừng ngọn đènÁnh nến trong đêmBà dáo dácNgó trước ngó sauLục lọi tìmBóng của riêng mìnhBà điên cuồngNhập vào thể xácRồi nằm yênĐợi chờ hơi thởĐợi con timRun lên nhịp đậpĐợi tuyệt vọngẬp xuống đầu bàNhắc bà nhớBà đã làm ma.Căn phòng tốiAnh ngồi cắn bútTiếng quạt máyNghe giòn khô khốcAnh muốn lôiNhững gì trong khối ócViết bài thơAnh hứa tặng cho emNhưng bóng đêmĐầu anh đầy cáu bẩnNỗi nhọc nhằnAnh lỡ đổ vào thơAnh đã giếtBài thơ dành tặng emBài thơ chếtAnh tặng một xác người.
-
2
-
-
Muốn ngắm mùa thu
Anh có một mùa thu
Ngủ vùi trong kí ứcKhóm hoa cúc trước nhàChưa một lần nở rộCây bên đường vẫn xanhChỉ một vài lá đỏAnh nhủ lòng cứ đợiMùa thu rồi sẽ đếnNhưng anh đi khắp chốnMùa thu vẫn xa xôiAnh chỉ thấy mùa thuNằm yên trong sách vởMùa thu vàng bỡ ngỡRơi trên những câu thơ.-
4
-
-
Tưởng nhớ một thời
Đêm qua anh nằm mơ
Thấy trăm hoa đua nởNhưng nụ vừa mới chớmNgười ta đã vội ngắtNụ hoa nằm trên đấtTựa nương mùi lá cỏXòe cánh nở thành hoaTỏa hương bay ngào ngạtCon bươm bướm tìm hươngPhải rạp mình xuống đấtCon ong vàng ngơ ngácThoái thác chẳng yêu mậtNhững kiếp người tôi mọiNhư những con lật đậtLúc nào cũng cúi mặtLúc nào cũng dập đầuNhư những chiếc bình vôiSần sùi và cũ kĩChụp gió buột hương lạiXin hương đừng bay điSáng nay anh tỉnh giấcLạc giữa một trời hoaCánh xòe rộng xòe ngangNhưng chẳng một mùi thơmCon sâu bướm tìm hươngPhải chui vào trong kénChắt chiu từng cái ngủTóm lấy một giấc mơGió một mình bơ vơLủi thủi đi vào phốChỉ thấy gián thấy ruồiBu quanh những bãi lầyThương cho con chuột chùVững tin lời ông kểCứ lén la lén lútChui rúc trong xó nhàĐợi khi người ta vắngMới xồng xộc chạy raKhịt khịt tìm hướng gióNghểnh mũi đón hương vềChuyện của ông nó kểĐã gần sáu mươi nămBao kiếp người đi quaChưa một lần thỏa mãnEm ơi anh không ngủAnh sợ mình nhắm mắtGiấc mơ lại hiên vềĐời anh mơ đã đủĐường xa xa tít mùGió ngược chiều vun vútEm ơi anh không ngủAnh lo cho lũ trẻLũ chim nằm trong tổChúng nó còn nhỏ dạiĐược chấp đôi cánh rộngSải cánh bay về đâu?Hay con diều no gióChồng chềnh rồi đứt dâyDính trên những ngọn câyMắc những hàng dây điện ?Con sâu bướm nằm mơChưa kịp yên giấc ngủBị lôi ra khỏi kénNhấn chìm trong hũ mậtNó tật nguyền đau khổSăm soi đôi cánh tànBiết chi cái vị ngọtTriệu người đã khao khátEm ơi anh không ngủMà sao vẫn còn mơCó chiếc thuyền ra khơiĐánh bắt những bài thơCó trái tim hơi thởBồng bềnh trôi giữa biểnSóng bạc đầu trăm tuổiNhắm mắt giả làm ngơ.-
3
-
-
Giấc mơ của emAnh quơ hết bóng đêmLàm màn che em ngủĐôi cánh mũi duyên thầmNhẹ lơi từng hơi thởEm say cơn mê ngủChuỗi mờ không ánh sángMơ đoạn đường trăng vỡĐã mấy lần thu quaMột đóa gai xương rồngChạm tay em nhỏ máuGiọt nhiễu đọng lưng lưngSương thu màu đỏ thẫmĐã vấy chút mùi hươngGió đặng lòng mân mêPhủi những lớp bụi mờBám hờ khung cửa mởÁnh sáng trôi lững lờXuyên qua mành liễu rũMở ra những cung đườngMột trời hoa bỉ ngạnEm nâng gót u linhLướt theo làn ma mịVụt lẫn chốn hư khôngGiữa vô vàn sắc đỏ…Anh bừng tỉnh cơn mơEm vẫn còn đương mộngHạnh phúc đó lưng chừngCào cấu xé tương laiNếu sáng mai thức tỉnhEm gục khóc trên vaiTrách lòng anh dưng dửngChẳng theo em tột cùng.
-
4
-
-
Bài thơ đọc rất thích nhưng mà giờ mới bắt đầu năm học , đọc dễ mất hứng đi học ghê luôn.
-
Mình chưa cảm nhận được sự cô đơn trong bài thơ của tác giả lắm. Dù sao, cũng cảm ơn bạn đã chia sẻ thơ. Rât mong được kết bạn với bạn.
-
1
-
-
Những bài thơ trong chủ đề: Xếp theo thứ tự từ mới đến cũ nhá. Bài đầu tiên là bài mới nha mọi người.
-
4
-
Thơ của Én mỏng
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Một chiều hoang tưởng
Một chiều hoang tưởng tìm hoa sữa trên con đường gần công viên Hoàng Văn Thụ, tôi lạc mất cái hứng thú nhất thời để rồi chìm đắm, chìm đắm trong Hố thẳm của tư tưởng và Mặt trời không bao giờ có thực. Tôi muốn giết mặt trời để vui đùa cùng bóng tối của chân lý và hòa quyện vào hố thẳm.
Con đường vắng chiều mưa vụn vỡ
Nát mùi hương sữa màu hoa trắng
Dăm ánh đèn rệu rã hơi sương
Bóng thời gian rơi rơi nhạt nhòa
Lần đó đắm chìm nơi hố thẳm
Vỡ màng ối thực thể con tim
Tôi đã thấy bóng người kị sĩ
Thẫn thờ cưỡi ngựa chém phong sương
Bằng những gươm đao của vô hình
Tôi đã nghe khuôn mặt đầy máu
Gằn từng giọt đậm đặc chia ly
Giữa phố sương đường hoa cỏ dại
Chỉ chực chờ vang vọng thiên thai
Tôi đã nếm nhục mùi tủi hận
Dư vị đời ớn tận tim gan
Để mưu sinh chỉ để mưu sinh
Một kiếp người chưa trọn làm người
Tôi đã thấy anh bạn thầy tu
Lết chân trần dính đầy tạp niệm
Đi giữa đời vạt nắng xẻ đôi
Hai bóng người hai ngã phân tranh
Tôi lặng nhìn trầm mặc trầm mặc
…
Đợi vô minh xâm chiếm hồn mình
Mặc cả luân hồi đổi ước mơ.
Chuỗi ngày dư tôi ngồi rửa mộng
Gột hết tâm tư lòng bụi bẩn
Bằng chút mây trắng bột xà phòng
Bồng bềnh lơ lững tận xa xăm
Tôi hóa thân thành loài gặm nhấm
Ngậm nỗi buồn ngậm cả niềm vui
Tha về chôn dưới tầng sâu thẳm
Bằng những siêu ngôn của loài người.
Nắng hôm nay mặt trời sát đất
Tôi chói mắt như kẻ mù lòa
Quờ quạng vung dao đâm tới tấp
Trút hết hờn căm đã gợn hình
Tôi vui tươi đi giữa cuộc đời
Với chiếc khăn tang đầy bụị mới
Tiễn ánh mặt trời khỏi thế gian.