Jump to content

Sở Chiêu Nam

Thành viên
  • Số bài viết

    20
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    1

Mọi thứ được đăng bởi Sở Chiêu Nam

  1. Em đừng sợ ôi người em bé nhỏ Vì tình anh là ngọn gió chiều xa Là sắc đỏ huy hoàng là sắc đỏ của một rừng hoa Vẫn yêu em như thửa đầu non dại Dẫu biết tình yêu không thể là mãi mãi Những vần thơ chắc gì em đọc lại Để xa rồi anh lại thấy thương yêu Tóc em bay ngây ngất một buổi chiều Anh vuốt nhẹ chạm lên từng sợi nhỏ Tình yêu lan tỏa đến cả từng ngọn cỏ Như lòng mình nỗi nhớ lúc chia xa Em đừng lo lắng hãy quên chuyện buồn đã qua Hãy giữ trong mình ngọn lửa của tin yêu Sau cơn mưa là cầu vồng mỹ lệ Là cả một trời thơ sắc đỏ yêu kiều Anh xé lòng mình viết nỗi nhớ về em Anh trằn trọc thức trắng những đêm xuân Anh buồn đau anh mải miết phân vân Anh cố quên nhưng chẳng thể nào quên được Em đừng buồn thôi đừng giận nữa Về lại mái nhà xưa ta ấm lại cuộc đời! (Minh Thành)
  2. Lạnh rồi lạnh quá em ơi Sao mà anh muốn ôm em vào lòng Trách sao lúc ấy ở phòng Ra tay quá vội để người hoang mang (Thơ tào lao)
  3. Mùa đông ấy! Mùa đông về trên hàng cây sương phủ Làn gió lạnh thổi buốt giá lòng ai Chẳng thể đợi chờ người cho đến ngày mai Vẫn nhớ em của ngày xưa em của ước mơ Trong giá lạnh anh vẫn luôn ủ một tình yêu Mong nắng chiều sẽ làm tan giá lạnh Khi anh buồn có một người bên cạnh Anh đau khổ có một người kề bên Vượt qua nỗi đau ta cố gắng đi lên Nỗi buồn nào qua lá thư anh gửi đến em Em có nhớ trong trời hoa phượng cũ Con tàu xứ lạ đi trong một mùa giá rét Bông hoa vàng tìm về với mùa xuân Em chẳng nên suy nghĩ cũng đừng phân vân Vì tình yêu đó có bao giờ trở lại Người ra đi tôi vẫn đợi chờ dù là mãi mãi Sau lưng chỉ còn lại những chiếc lá vàng rơi Vượt qua thời gian đợi chờ cả một đời Niềm tin ấy vẫn chưa hề thay đổi Để sau sắc ảm đảm là trái tim ta bồi hồi Em có nghe dưới những con đường vắng Những hàng cây, vỉa hè cả ngọn núi trập trùng trong sương trắng Em có đi tận cùng của con đường Như cánh chim trời bay muôn phương không bao giờ trở lại Nên tình yêu chúng mình không là mãi mãi Sau vô biên dẫu chỉ là vô biên Ngày mai khi đàn én về sẽ xua tan giá lạnh Làm tan chảy cả trái tim băng giá của ngày xưa Chẳng phải là niềm hy vọng hay lời em từng hứa Mà chính anh cũng chẳng tin vào mình nữa Ở nơi ấy có một chiều sim tím Một con đường cùng tận của vô biên Bài hát ngày xưa câu thơ thửa ấy Như dấy lên trong lòng ta niềm khao khát vô biên Em là đích đến của con tàu xứ lạ anh đi Là niềm tin là ánh sáng dẫn đường Là những gì mà ta chẳng thể mất Nơi ấy trong một mùa hoa đào nở Một người em vẫn đứng ngóng ta về Chú chim nhỏ hót vang trên rừng thẳm Ánh nắng vàng óng ánh những ban mai Gương mặt ấy anh, anh vẫn nhớ Có lúc nào anh đã hết nguôi quên Qua thời gian không gian cũng phai nhòa Biết dòng đời trôi vô tình tôi cũng muốn khóc òa Như những chiều hoa bên con suối cũ Nếu em hiểu những gì tôi đang sống Những gì tôi đã trải Mong ước ngày xưa hạnh phúc hôm nay Tôi đang tỉnh trong mơ nhưng say với hiện thực Em có hiểu những gì tôi đang sống Những cuộc đời mà tôi đã trải qua Vẫn nguyên vẹn như thửa ngày thơ dại Những niềm tin vẫn sẽ là mãi mãi Có sao đâu vì mùa đông chẳng lạnh Và hoa rừng vẫn nở thắm như xưa! (MT)
  4. Mai trong em, anh còn lại gì! Anh chẳng thể nào bắt đầu lại giống ngày xưa Vô tư hồn nhiên như buổi đầu của thời trẻ dại Quá khứ hạnh phúc và khổ đau là của ngày mai Trong giấc mơ anh thấy những chân trời Đường chỉ bạc nhạt nhòa trong sương trắng Mai trong em anh là cỏ đắng cỏ lãng quên Là tình yêu trẻ dại trong buổi đầu nông nổi Quên đi rồi em có lỗi chi đâu Mai trong anh chỉ còn nỗi u sầu Ừ chia tay có gì đâu mà khóc phải không em! Sương mùa đông lạnh lẽo phủ tháng ngày Bông hoa nở trong một ngày u tối Nếu tình yêu và hạnh phúc toàn là điều giả dối Thì mơ ước có tồn tại không em Bao kỷ niệm hãy xem như biến mất Tình yêu cũ quên đi đừng nhớ nữa Lá vàng vẫn rơi trên cỏ như ngày xưa Chỉ là tình yêu tan vỡ có gì đâu Có gì đâu mà phải nhớ phải sầu Trên đời này ta chỉ là kẻ lang thang Cánh phượng hoàng bay lạc đến rừng hoang Nơi chỉ có cây khô và đá trụi Chiều tàn lụi trong một màu mưa bụi Nắng hết vàng và tia sáng chỉ lẻ loi Em trở về với đồng vàng suối ngọt Có nhớ gì anh, anh chỉ cỏ lãng quên Mai trong em anh chỉ còn cái tên Như một kẻ xa lạ em đâu cần nhớ làm chi Thôi em nhé, ngày mai ta từ biệt!
  5. Tạ từ Nhìn em khổ đau anh có hạnh phúc gì Thửa ấy anh chỉ xem em là ngườibạn Qua thời gian dài anh nghỡ đó là yêu Nhưng khi gặp cô ấy anh đã hiểu một điều Khờ dại quá đây là tình yêu đích thực Như tờ giấy chưa một lần vấy mực Trái tim em nào đã trải thương đau Chỉ biết mong em quên anh trong những ngày sau Đừng khờ dại yêu một người bội bạc Không thể cho em những hạnh phúc đời thường Em như làn nước trong em là một tấm gương Phản chiếu những niềm đau thương vô tận Nếu không có yêu làm sao có hận Nên em quá dại khờ nhung nhớ một tình phai Chẳng lẽ không yêu em mà anh lại có thể sống trọn đời Đó là lừa dối em và chính cả bản thân anh Tình yêu anh và cô ấy là ngọn gió màu xanh Gió lộng thổi và hồn anh bay mất Lúc em đang say tình yêu ngây ngất Câu chia tay anh nào muốn nói ra Cuộc đời tình của anh là một ngã ba Anh em và cô ấy chỉ có thể đi một hướng Biết người xưa đau lòng anh nào sung sướng Nhưng đường tình chỉ một hướng thôi em Có thể anh là một gã trăng hoa, tên bội bạc chẳng ra gì Một kẻ đã yêu em rồi yêu thêm cô ấy Nhưng liệu em có hỏi trong tình yêu một cộng một bằng mấy Em trả lời hai nhưng anh lại muốn bằng ba Hãy quên anh đi một kẻ đa tình Hãy yêu cuộc đời này và yêu chính bản thân mình Chẳng thể an ủi cùng em trong tháng ngày gian khổ Hát tặng em bài hát ngày xưa cũ Thơ anh viết thay lời chia tay Tạ từ!
  6. Nghe tin bão phương xa Trong một buồi chiều nghe tin bão về Trong một màu tăm tối Trong chính cuộc đời lầm lỗi Cho những ngày ta biết sống vì nhau Bên khung cửa sổ vuốt tóc em cười Sao tôi thấy lòng mình bình yên thế Vẫn mơ mộng về một thời hoa lửa Thắp sáng lòng ngọn lửa của tin yêu Tôi ôm em và muốn nói thật nhiều Thương yêu quá ôi tình yêu bé bỏng Không cháy bỏng như của thời nông nổi Nhưng tình nồng vì đã trải chia ly Bóng hoàng hôn đưa tiễn một người đi Đường xa thẳm trong mùa hoa mua tím Chiều nay em có nghe tin bão phương xa Ập đến giữa chốn này như chính cuộc tình ta Đã trải qua và anh tin tất cả Tin mối tình và mong ước ngày sau Căn nhà vắng ngập tràn hương gió thoảng Đôi bướm vàng lượn nhẹ thoáng bay qua Anh đã khóc trong những ngày xưa cũ Hai đứa mình thắm thiết những chiều thu Đôi dép cũ phai mầu theo năm tháng Chiếc lá vàng rơi nhẹ phủ trên sân Cảnh vật đơn sơ an tĩnh như thường Da diết quá tình yêu xưa trở lại Trông bão xa như nghỡ là mãi mãi Nghe bão về ta lại nắm tay em Muốn hôn em vượt muôn nỗi ưu phiền Dù kề cạnh nhưng sao nhớ triền miên Dẫu tình yêu không phải là vô biên Nhưng cuộc đời với anh thế là đủ Yêu thương em kể cả trong giấc ngủ Nghe bão về ta lại ở bên nhau!
  7. Mong em trở lại Giấc mơ nào đưa anh đến cùng em Dòng sông bạc cánh rừng xanh thẳm Cánh đồng lúa chợp chờn trong sương trắng Nhớ môi em nở nụ cười toả nắng Da diết lòng nỗi nhớ lúc xa em Tháng ngày qua đâu có dễ quên đi Đời nghiệt ngã nên chúng mình xích lại Có thể nào tình yêu là mãi mãi Ngọn gió buồn vẫn thổi giống như xưa Anh thấy buồn khi ngắm những ngày mưa Mưa ướt lạnh và em không trở lại Mình đã xa, em vẫn mong gặp lại Như những ngày ta biết sống vì nhau Biết lòng em vẫn vương vấn thương đau Tình yêu ấy ngàn lần luôn hy vọng Có thể nào ta lại sống như xưa!
  8. Tình yêu đã mất Tình chân thật là tình không tồn tại Hoa không tàn là hoa ở trong gương Trăng trong nước và trăng là hư ảo Tôi khóc buồn chỉ những chuyện không đâu Thửa ngày xưa tôi đâu biết yêu người Tôi ngu ngơ như kẻ khờ vụng dại Em cười hoài và đi theo tôi mãi Mối tình đầu lúc tuổi mới đôi mươi Lần gặp em trên chiếc cầu hôm đó Tóc em bay trong một chiều lộng gió Mắt em nhìn ngắm mãi phía bờ xa Anh ngước nhìn đôi môi đã nở hoa Rồi bắt chuyện ngại ngùng không dám nói Môi ngập ngừng bờ vai khẽ run run Ngày mùa thu trời rắc hạt mưa phùn Trên cầu nhỏ bóng đôi mình in dấu Mắt dõi nhìn em bảo muốn làm quen Bước gần lại bên người anh vụng dại Em khẽ cười làn tóc rối tung bay Anh vờ như chẳng biết chẳng hay Em xiết nhẹ trong bàn tay nhỏ bé Anh e thẹn và ngại ngùng đi mất Bóng xa dần mất hút dưới hàng cây Ngày ảm đạm trong sắc tím trời mây Em nhìn lại trong hàng mi lệ ướt Trách dại khờ sao anh lại bỏ đi Biết yêu em nhưng chẳng dám tỏ bày Để niềm thương nhạt nhoà theo tháng ngày Đã bao lần tôi khóc hối ngày xưa Mình đã mất một tình yêu dĩ vãng Nỗi nhớ trằn trọc thức buồn đêm vắng Để ta buồn và đứng dưới cơn mưa!
  9. Không đề Giữa biển người vô tận ta tìm thấy nhau Phút ban đầu ôi xao xuyến lòng ta Muốn đi hết chân trời chẳng ngại đường xa Vì lẽ đó là điều anh tin tưởng Tiếng trái tim như một giàn giao hưởng Đập vì khổ đau, hạnh phúc và tình yêu Biết nhận khổ đau khi ở bên tôi Người viển vông và tràn ngập thất bại Thôi anh đừng nói những điều xa xôi, đừng nói về đường xa gian khổ Đừng mơ tưởng về tương lai mù mịt Chẳng hoài niệm về quá khứ buồn đau Chỉ biết bên anh, bây giờ có anh Thế là đủ cho một tình yêu hai đứa Hạnh phúc đâu chỉ là những phồn hoa hư ảo Hạnh phúc đời thường giây phút ở bên anh Trao trọn con tim mình chẳng tiếc đời xanh Vẫn như cũ trong một thời để nhớ Những lúc xa mình vẫn mong vẫn mớ Giấc ngủ an lành hạnh phúc bình yên Em có nghe tiếng chim hót dưới hiên nhà Xem hoa nở trong khung trời mơ ước Hạt mưa rơi trang thơ nhoè nét chữ Trong buổi chiều nhoà nhạt khói cùng sương Đừng nuối tiếc, đừng vấn vương Tay nắm tay ta bắt đầu tất cả Ngôi nhà mơ ước, tổ ấm đơn sơ Nếu cuộc đời chỉ là một giấc mơ Anh vẫn muốn không bao giờ tỉnh giấc Khúc hát cũ ngẹn ngào trong tiếng nấc Vẫn dạt dào và da diết như xưa!
  10. Cô hàng xóm Tuổi thơ lặng lẽ êm đềm Nhà em cách trở nhà tôi vách rào Tính tôi trong sáng yêu đời Em hay sầu khổ, ít lời suy tư Mỗi người mỗi tính khắc nhau Gần nhau chẳng hợp, suốt ngày cãi thôi Ngày xưa toàn chỉ tại tôi Thấy hiền bắt nạt em tôi cả ngày Tuổi thơ kỷ niệm tình đầu Ai đâu lường trước là mình yêu đâu Thời gian nuôi giấc mộng sầu Chúng mình hẹn ước cuộc đời mai sau Hận sao có kẻ hỏi nàng Mẹ cha đồng ý quyết nàng thành hôn Được hay tôi chết lặng người Số phận bạc bẽo như cười tình ta Em thì than phận hẩm hiu Tình yêu chớm nở, vội tàn như hoa Làm sao sống lại ngày qua Đôi mình hờn dỗi suốt ngày có nhau Từ nay biền biệt phương trời Mình ta lẻ chiếc bên đời vắng em Nhìn về nơi ấy ta xem Chúc em hạnh phúc, gỡ lời thề xưa! (MT)
  11. Dệt mộng uyên ương Ước gì anh được làm mây Để em là gió suốt ngày quấn nhau Niềm vui ấy trôi rất mau Để mây lờ lững bên đời quạnh hiu! Ước anh là chiếc lược ngà Chải lên mái tóc bồng bềnh suối mơ Để rồi em ước, em mơ Khi không có lược lấy gì chải đây! Ước anh là chiếc váy hồng Mặc lên dáng ấy, trông càng thêm xinh Dù cho anh nghĩ linh tinh Nhưng anh vẫn muốn trọn đời có em Ước anh là giọt sương mai Em là ánh nắng chiếu mình long lanh Sương kia sao quá mỏng manh Để rồi nắng chiếu xuyên qua mất rồi! Ước anh là thỏi son môi Để anh được mãi quét lên miệng người Càng ước, càng nghĩ càng cười Niềm vui nho nhỏ vậy mà được đâu? Ước anh là con gấu nhồi Để em ngồi ngắm, em ngồi em ôm Muốn hôn cái miệng hay cười Nhìn đôi con mắt rạng ngời lòng anh! Ước anh là kẻ Sở Khanh Em là Kiều đó, làm liều với em Yêu em như chả yêu nem Chó yêu xương gặm, bướm vàng mê hoa! Ước anh là một hồn ma Đêm đêm ám ảnh, doạ hù em chơi Ngày ngày anh được nghỉ ngơi Đêm đêm quýt quít bên đời có nhau! (MT)
  12. ……….Kẻ si tình…………. Đêm buồn tôi ngắm vì sao Trời xa lấp lánh nôn nao cõi lòng Buồn buồn tôi viết ít dòng Để cho nỗi nhớ, niềm sầu vơi đi Thế gian tình lúc phân ly Khi xa thì nhớ, lúc gần giận nhau Ngày vui thường trôi qua mau Để ta cô quạnh nỗi sầu nhớ em Ván kia đinh đã đóng thuyền Dù cho ta có lấy kềm nhổ ra Ngày mà em bước xe hoa Là ngày anh chết tâm hồn khổ đau Cảnh buồn xúc cảm sinh tình Nhìn đâu cũng thấy bóng hình của em Thế rồi anh quyết làm liều Đem bom đến đặt trong chiều vu quy Tình hình thì cũng hơi nguy Nhưng mà chỉ tại vì anh si tình Thế rồi anh bất thình lình Nhảy ra đâm chết người tình của em Càng lúc lại nhiều người xem Thế rồi họ quyết bắt anh đem tù Giải đi sáng sớm sương mù Nhưng anh chẳng hối vì người anh thương Từng ngày bóc lịch đợi ra Ai nghờ gặp mấy thằng cha giang hồ Tưởng hiền, chúng giở côn đồ Anh phi một cước thế là die luôn! Một hôm trời đổ mưa tuôn Trời ban cơ hội trốn tù vượt ra Trèo tường đạp vách như phim Vừa ra anh chạy như chim sổ lồng Sau mưa là ánh cầu vồng Đời ta sẽ khác, thoát tù chung thân Giật mình bởi tiếng chuông ngân Tìm về với chốn an bình, thanh cao Tìm chùa anh trốn đi tu Ngày dăm hũ rượu vài ba đĩa cầy Cuộc sống nên nỗi thế nầy Cũng vì gái gú si tình mà thôi! (MT)
  13. Mẹ Biết nói gì hơn khi lòng con nhớ mẹ Nẻo xa xôi cách trở quãng đường dài Những ngày này con thức trọn năm canh Trăn trở với bao nhiêu điều lặng lẽ Thời gian trôi con ước mong mẹ khoẻ Vẫn nhớ người như thửa ấu thơ xưa Nhớ những chiều trong những ngày mưa Mẹ và con quây quần bên lửa ấm Dạy cho còn từng nét chữ bài ca Nắm tay con đồ nhẹ lên giấy trắng Qua mắt mẹ con hiểu điều lo lắng Dắt dìu con chập chững bước đầu tiên An ủi con vượt muôn nỗi ưu phiền Và vươn tới những vầng cao tốt đẹp Đôi mắt thân thương đôi mắt dịu hiền Đôi mắt của một xứ sở ngàn hoa Là ánh trăng chiếu rọi đường con đi Tiếp lửa con trên những chặng hiểm nguy Trước giông bão và cuộc đời phía trước Như mặt trời vẫn thắm thiết trong con! (MT)
  14. Thơ vui tào lao Yêu em chẳng biết làm sao Những hôm đi học thấy em qua trường Thế nên làm việc bất thường Nhờ người đứng chặn trước đường em đi Vội vàng anh phóng anh phi Thay trời xuống giúp nữ nhi yếu mềm Đôi tay múa gậy lộn nhào Hai chân tung cước đứa nào dám vô Giơ chân ưỡn ngực anh hào Bọn cướp bỏ chạy lào nhào xéo đi Thấy anh mặt mũi phương phi Nên em cười nhẹ liếc mi đưa tình Tim anh cứ đập thập thình Nhìn em chẳng chớp thế là mình yêu Tính em thì rất là kiêu Nhưng anh đã quyết làm em xiêu lòng Thế nên hôm ấy ở phòng Ôm em thắm thiết trong lòng của anh Nào ngờ em phản ứng nhanh Tung ra một tát làm anh nát lòng Người anh cứ xoay lòng vòng Mắt nổ đôm đốm cả trời toàn sao Dáng anh vẫn biết là cao Tát anh như vậy hỏi sao không hờn Ngày vàng dệt mộng yêu đương Tình ta thắm thiết càng thương nhau nhiều Bên em anh hiểu một điều Cưới em anh đã làm liều chung thân! (MT)
  15. Nhớ về một tình yêu Người ta bảo tình đầu là thương nhớ Yêu một lần là chết cả trăm năm Tôi chỉ buồn với ánh mắt xa xăm Hồn hoá gió theo về nơi xa ấy Thửa ban đầu gặp dưới tán hoàng lan(1) Cũng như em trong một chiều thu đó Hai đứa mình nhặt ngắm cánh hoa rơi Gió thổi nhẹ cánh hoa vàng muôn nơi Anh ôm nhẹ hôn lên làn tóc mỏng Tựa vai này em khẽ nói yêu anh Lòng hạnh phúc ngắm trời xanh lồng lộng Chú chim trời bay lượn vút tầng không Ánh chiều tà nhuộm sắc mộng tình yêu Căn nhà nhó liêu xiêu trong gió chiều Phút bên nhau ta đã ở bên người Ta chẳng nói tình yêu là vĩnh viễn Cũng như mình trong chiều em đưa tiễn Ra chiến trường bỏ hạnh phúc ngày xanh Anh đi rồi cảm thấy tình mỏng manh Như tờ giấy ướt nhoè theo năm tháng Người ra đi không một lần trở lại Để ai đợi hoài khóc hết cả tuổi xuân Mối tình sầu mang nhiều nỗi phân vân Tình đã chết để mình ai buồn nhớ (MT)​
  16. Những bông hoa sau mưa Những đứa trẻ lủi thủi trên đường phố Những bóng dáng nhỏ vật vờ trong đêm Em đi đâu, đêm nay trời đêm lạnh Trong cuộc sống khổ đau Trong đói rét và im lặng Đời vẫn cứ trôi đi! Những đứa trẻ bới rác, đánh giầy bán báo Những đứa bé bị bỏ rơi Những đứa bé làm những công việc nặng nhọc Gồng sức bé gánh cuộc đời mệt mỏi Làm mọi cách để tồn tại Những chú chim non tội nghiệp Phải tập bay trong cuộc đời đầy giông bão Làm mọi chuyện chỉ vì ổ bánh mì, miếng cơm nguội Những tuổi thơ đang chết dần Dưới sự thờ ơ của mọi người Quá khứ đau thương, tương lai mù mịt Những đêm mưa rơi tầm tã Những cô cậu bé lem lấm bùn đất Ngủ dưới gầm cầu công viên và cổng nhà người khác Bóng dáng đen gầy chia mẩu bánh trong đêm Trời cứ mưa và đời cứ trôi Trong những ngày như bao ngày khác Những đứa nhỏ ăn cắp móc túi Đời nghiệt ngã em sớm xấu xa Người ta đánh đập làm nhục Xích em lại dưới những nơi bẩn thỉu Đi về đâu cuộc đời bé nhỏ Những ước mơ chưa dám ước mơ Những hạnh phúc chưa một lần hạnh phúc Niềm vui chỉ là được miếng cơm manh áo Tiếng gọi mẹ cha và những phút yên bình Một căn nhà nhỏ tổ ấm chở che em những điều bình dị nhất Những đứa bé bới tìm trong những đống rác Ăn những thức ăn thừa vứt đi Ôm nhau ngủ trong làn sương giá lạnh Nằm ốm co ro chẳng có gì ngoài sự bơ vơ, đói rét Dòng người vẫn đi qua Vẫn vội vã như chạy đua với đời Người ta xem đó là những điều bình thường như bao điều bình thường khác Trời vẫn mưa đời vẫn trôi và em vẫn lạnh Dưới sự ích kỷ, vô tâm của người đời Lòng anh nghẹn đắng, lệ xè cay Ôm em trao tặng em những điều bình dị Ổ bánh mì chút an ủi giản đơn Những vòng tay những lời âu yếm Chẳng thể làm gì trước cuộc đời em Đôi mắt ngây thơ cái miệng tươi hồng Dáng người gầy rộc, quần áo rách bươm Người chị ôm em mò mẫm quanh thùng rác Nhặt mẩu thức ăn thừa của nhà hàng Nghĩa lý gì sau Cả một thế giới huy hoàng đầy ánh sáng phồn hoa Cả một bầu trời mỹ lệ đẹp tươi Sự giả tạo sự ích kỷ vô cảm Chẳng thể cứu nổi một cuộc đời khổ đau, một tuổi thơ đã mất! Những cô cậu bé khó chịu vì sự quan tâm Ngán ngẩm vì suốt ngày bị ép uống sữa Vì sự quan tâm quá mức vì mất tự do Những cuộc nhậu nhẹt, bữa tiệc sinh nhật Thậm chí dùng thức ăn ném nhau Một chút thức ăn vứt đi, kẻ khác nhặt thì cau có, tức giận Chẳng thể nào thấu hiểu những nỗi đau Chẳng bao giờ cảm nhận được hạnh phúc thật sự Người ta có thể mua hàng chục bộ đồ rồi không mặc Đi vũ trường bo gái hàng chục triệu Nhưng mấy kẻ sẻ chia một ít vì người khác Những kẻ khóc chỉ vì không được gặp thần tượng Buồn vì thần tượng ốm, đau chân Đòi sống đòi chết chỉ vì những thứ vớ vẩn tầm thường Nhưng dửng dưng trước cái chết đồng loại Thậm chí người quen thân Không thấu hiểu được khổ đau sẽ không bao giờ cảm nhận được hạnh phúc Nếu tất cả chỉ là điều giả dối Thì hạnh phúc chỉ là viển vông thôi! (MT) Chỉnh sửa cuối: 19/10/14
  17. Ru em ngủ đêm khuya Ngủ đi đêm đã khuya rồi Em ơi hãy ngủ theo lời anh ca Ngủ đi say giấc mơ hồng Để say giấc mộng tình nồng đôi ta Ngủ đi em hãy ngủ đi Ngoài kia bao chuyện đắng cay trong lòng Ngủ đi quên hết ưu phiền Ngủ đi quên hết nỗi niềm ngày xưa Ngủ đi đêm tối trời mưa Ngủ đi em lạnh anh nằm kề bên Giấc mơ nếu có trong đời Ngủ đi quên hết những lời anh trao Đời người tựa giấc chiêm bao Ngắm nhìn em ngủ nôn nao cõi lòng Ngủ đi em, ngủ đi em Đi vào cõi mộng quên đời sầu lo! (MT)
  18. Tặng em thay nhẫn cưới một bài thơ! Cuộc đời ta chẳng phải là một cái tên Chỉ để gọi và phân biệt với bao cái tên khác Một cái máy di động không cảm xúc Chỉ đi theo một khuôn mẫu lập trình Ta là chính ta với bao cảm xúc bên mình Biết hờn giận và tình yêu nhung nhớ Biết đau thương khi ngắm nhành hoa rũ Biết vui mừng và cảm nhận sự tin yêu Ta không phải một con cờ, một trò đùa của số phận Chỉ chấp nhận mặc theo sự sắp đặt Cuộc đời ta là chính của riêng ta Không hùa theo ước mong của kẻ khác Không đi theo những giấc mơ thời đại Ta làm điều muốn làm Ta làm điều phải làm Ta chẳng là gì trong cuộc đời rộng lớn Nhưng ta là tất cả những gì trong ta Dẫu ta chỉ là một bông hoa Ta làm một bông hoa có ích Toả ngát hương ngào ngạt cho đời Không mỹ lệ xa vời Chỉ cần những gì ta cho là đúng Ta yêu em và ta biết điều đó Ta tin điều đó và suy nghĩ về nó Như những gì là hiện thực bên ta Anh yêu em điều đó là có thật Lá thư dài chưa thể gửi đến cùng em Anh biết yêu biết giúp ích cho đời Dệt niềm tin gửi vào mơ ước đó Dệt nỗi nhớ về người em gái nhỏ Ở bên đời ngay cạnh cuộc đời anh Khi ta yêu một nhành hoa Hoa đã héo vì ta ôm quá chặt Ta muốn con chim là của riêng mình Giam nó quá trong cái lồng chặt hẹp Nó buồn dần và chết rũ đau thương Ngày ở bên em là ngày đẹp nhất Mơ ước viển vông niềm vui thực tại Có em bên đời là hạnh phúc Ta là ai và em cũng là ai Hai con người cùng chung nhịp đập Chung nỗi khổ niềm vui cất cao tiếng hát Chung con đường khi tay ở trong tay Một hàng cây toả bóng mát cho ngày Một vầng trăng toả sáng vàng trước mặt Những hạnh phúc khi mặt trời đã tắt Ta sống về với lý tưởng của riêng ta Chẳng cần phải mơ ước quá cao xa Điều đơn giản là điều hạnh phúc nhất Anh có em giữa dòng đời tất bật Với anh thế là đủ cho một tình yêu Cho một buổi chiều gió lộng Tóc em bay hương toả ngát bên mình Anh say đắm nồng nàn hôn môi nhỏ Bóng dáng đôi người in trên hàng cỏ Trong một ngày lòng tha thiết yêu đương Giọt mực đẫm rơi trên trang giấy thẫm Cơn mưa rào phá nát những làn sương Ta là duy nhất nhưng là hình hài đơn chiếc Ta lẻ loi và khuyết thiếu một nửa tâm hồn Em bù đắp và sẻ chia gìn giữ Điều cuối cùng cho mãi một tình yêu Muốn yêu em và nói biết bao điều Anh không nhớ những ngày đã qua Hiện thực hôm nay có em và yêu em Như tia nắng vụt qua trời ảm đạm Gió chuyển chiều lộng thổi cánh diều xa Ta chẳng còn gì để mất Ta có điều để mất là điều không thể mất Ta sống giữa thực tại bên mình Hạnh phúc bên mình, niềm vui bất chợt Khung cửa sổ ai cười và khói bếp lửa chiều đông Ta ngang tàng và kiêu ngạo đau thương Ta là tất cả và chẳng là gì cả Có nỗi niềm nào gửi đến được cùng em Khát khao đơn sơ hạnh phúc lạ kỳ Phải chăng đó là điều anh phải nghĩ suy Em ở đây bên đời xưa hiu quạnh Em ở bên anh trong một chiều gió lạnh Em ở bên anh trong niềm thương mong manh Trong những tháng ngày xanh Trong đôi mắt long lanh Anh đã hiểu những điều em muốn nói Anh hạnh phúc khi có em bên cạnh Ta chẳng nghĩ về những điều xa xôi Trân trọng những thứ trong đời Em là dòng sông của con tàu xứ lạ anh đi Là lý tưởng tuổi thơ là thực tại đời thường Điều bình thường nhất và ý nghĩa nhất Cho những ngày khi ta biết yêu thương Cho những điều mà anh luôn vấn vương Muốn chở che và gìn giữ nó Mơ về em trong một chiều hoa đỏ Yêu cả từng sắc cỏ của nhành hoa Mơ về em trong một sắc ánh tà Niềm khát khao dường như chưa từng cạn Em không chỉ là người yêu mà còn là người bạn Người hiểu anh và chia sẽ nỗi vui buồn Như bông hoa từ một miền xa lạ Em lạc đến đời anh như một giấc mơ Anh tặng em thay nhẫn cưới Một bài thơ! (T)
  19. Ở nơi ấy! Ở nơi ấy có một vườn trái ngọt Một vườn hoa ngào ngạt ngát hương thơm Tiếng chim kêu trong khung trời mơ ước cũ Mất hết rồi như nước lũ cuốn trôi đi Ở nơi ấy là cả chân trời xứ sở Qua đi rồi đẹp giống một giấc mơ Nỗi nhớ trong lòng nỗi nhớ đậm lên thơ Là tuổi thơ không bao giờ trở lại Tuổi hoa mất đi dẫu đó là mãi mãi Nhưng có lúc nào ta có thể nguôi quên Bầu trời hôm nay khác bầu trời của ngày xưa Mưa của hiện thực chẳng giống mưa trong quá khứ Thời gian trôi đi vạn vật cũng thay đổi Con người đổi thay và thế gian tồn tại Vẫn biết đó là quy luật mãi mãi Nhưng có lúc nào ta chấp nhận nó đâu Đã biết vô thường nhưng ta vẫn bi sầu Ta muốn quên điều mà không quên được Ký ức như là không khi hơi thở và dòng nước Chặt đứt rồi mà sao vẫn không chia Niềm tin của hôm nay mơ ước là của ngày sau Nhưng tuổi thơ là ở trong quá khứ Nó ảnh hưởng trong cách ta sống trong cả từng câu chữ Nét thơ ngây mất hết rồi đâu thể sống vô tư Chú chim non đủ cánh bay đi rồi Nghỡ phương trời xa là cả một rừng hoa cỏ Nhưng đâu sau buổi chiều sắc ánh đỏ Là cả cuộc đời mải miết với thương đau Những mong ước niềm tin lạc mất nhau Khung cảnh hoang tàn và chỉ là khói bụi Hạnh phúc đi rồi chỉ nỗi đau trần trụi Ta mơ màng chẳng dám nụ cười tươi Quê hương là gì khi ở đó chẳng có những người yêu dấu cũ! Thực tại là gì khi ta chỉ sống nhớ ngày xưa Cuộc đời vẫn đẹp khi hoa mai vẫn nở Bông đào hồng vẫn đỏ những mùa xuân Cuộc sống vốn nhiều niềm vui nhưng ta mãi phân vân Ta quên làm sao được mái nhà xưa bếp lửa cũ Trong giấc mơ vẫn nhớ cả những ngày mưa lũ Nước ngập đường ngập cả nỗi đau thương Ta không thể nào quên, ta chẳng thể muốn quên Những kỷ ức của tháng ngày thơ trẻ dại Quá khứ đã qua nhưng nỗi nhớ và niềm vui thì ở lại Suốt cuộc đời vẫn nhớ vẫn gọi tên Ở nơi ấy thời gian như ngừng chảy Những vui đùa cùng đám bạn hồn nhiên Những trò chơi câu hò ca dao cũ Những bông cúc vàng nở sớm những chiều thu Ôi ta chẳng thể quên những điều gì là quá khứ Mái nhà xưa tổ ấm chở che ta Người mẹ hiền nhóm bếp lửa chiều đông Tiếng gà gáy vọng về trong một hoang hôn rực ánh hồng Người cha mến yêu chở ta đi trên chiếc xe đạp bạc mầu Người làm những trò chơi, người đem ta đến thửa ban đầu đi học Để khi mãi mãi mất đi đau xé lòng ta những đêm trằn trọc Nức nở nghẹn ngào đôi mắt thấm mưa rơi Có sao đâu cách buồm ngày xưa vẫn ra khơi Cánh buồm hôm nay vẫn trôi đi trong gió Cánh buồm của tin yêu của chân trời khát vọng Của những ngày thơ ấu của trong ta Là ngôi nhà cũ là tiếng hát là bài ca Là tất cả những gì ta trân trọng Để hy vọng luôn nối tiếp những thất vọng Để ngày mai trời vẫn thắm như xưa Ở nơi ấy là cả rừng sắc đỏ Là hình ảnh những em thơ bé nhỏ Khi mùa thu lá vàng rơi trên cỏ Cánh bườm ngập ngừng cánh bướm vội bay đi Ở nơi đó là tất cả những điều diệu kỳ Là dòng suối ngọt là bóng cây tổ ấm Chở che ta và gắn bó đêm ngày Trái tim ta loạn nhịp lòng ta rạo rực cảm xúc của tin yêu Tâm hồn ta là buổi chiều giông bão Điên cuồng vô định với ngọn gió của ngày xưa Ta thấy buồn sầu thảm trong những ngày mưa Muốn đánh đổi tất cả để tuổi thơ ta trở lại Nhưng thời gian trôi đi chỉ có điều còn lại Đó là hiện thực hôm nay và tương lai của ngày mai Ta yêu từng ngọn cỏ của ngày xưa Ta nhớ từng hàng tre và mây chiều ửng thắm Nhớ những mùa hè cùng lũ bạn hò reo Nhớ những mùa đông bên bếp lửa hồng Quá khứ thân thương quá khứ ta tôn thờ Là chiếc lồng vô hình giam ta lại Chim mơ màng chẳng thể vỗ cánh đi Ta khờ dại ta cuồng si Ta không quên vì chẳng thể nào quên được Nếu cuộc đời chỉ là canh bạc cược Ta chọn liều cho hạnh phúc là của ngày xưa Mùa thu đến là lá vàng rơi trên cỏ Là mưa rơi bạc xóa cả cánh đồng Là lúc ta tắm mưa bắt cá lội kênh Là mùa buồn mùa của nỗi nhớ thơ ca Bát cơm của hôm nay khác bát cơm của ngày xưa Trái quả hôm nay sao chẳng ngon thế nữa Ta ước mơ lại một lần bước qua cánh cửa Cánh cửa của thời gian cánh cửa đến với ngày xưa Ở nơi ấy có những người yêu mến Những con đường nhòa nhạt khói cùng sương Những cảnh vật ôi quá đỗi thân thương Là cố hương nơi ta từng sống Có sao đâu vì hoa rừng vẫn thắm Và bầu trời vẫn bạc trắng như xưa Khi những gì của tự nhiên đã mất Những giá trị đã nhạt phai không còn Thì hạnh niềm vui chỉ toàn là giả tạo Và hạnh phúc cũng hư ảo mà thôi Với trang giấy trắng là cả một không gian phía trước Là niềm tin hy vọng mãi sinh sôi tràn đầy mơ ước Khi đã kín những hình vẽ câu từ Thì viết gì lên tờ xưa cũ xưa Sau vô cùng tận của không gian là nỗi nhớ vô biên Sau những niềm tin là hiện thực phũ phàng Quên đi nhé còn gì đâu để nhớ Còn gì đâu để ta lại ước mơ Khi những điều giả dối vây quanh Ta lại muốn tìm về ngày xưa cũ Những gì đã qua không một lần trở lại Nay đã xa rồi xin giữ lại con tim Dẫu biết rằng muốn quên lại càng nhớ Nỗi nhớ cồn cào nỗi nhớ biến thành thơ Nỗi nhớ da diết nỗi nhớ lẫn trong mơ Nỗi nhớ mông lung nỗi nhớ mơ hồ! Nỗi nhớ mênh mông nỗi nhớ đến triền miên Nỗi nhớ là khát vọng là niềm tin Là những điều mà ta yêu quý nhất! (MT)
  20. Thời gian gọi tên! Tan vỡ giấc mơ chỉ còn hiện thực Tình yêu bay mất chỉ còn nỗi nhớ gọi tên Nỗi nhớ vô hình nỗi nhớ chẳng thể quên Thôi em nhé ngày mai ta từ biệt Kỷ niệm xưa đâu có dễ quên đi Khi mỗi đêm nhớ người em bé nhỏ Cánh thư dài đã đốt nhưng chẳng quên Trong đêm dài vẫn da diết gọi tên Khi xa cách cả một trời xứ sở Anh mới hiểu những gì về nỗi nhớ Khi câu hát vẫn còn dang dở Kỷ niệm ngày xưa nhớ lại giống như mơ Nỗi nhớ lòng mình nỗi nhớ hóa thành thơ Hãy quên đi, em đừng nên nhớ nữa Ra khỏi ngôi nhà hãy tìm ra cánh cửa Mở tung rồi cách chim hãy bay đi Nhớ làm chi kỷ niệm tháng năm buồn Lời âu yếm nhớ lại thêm đau khổ Mai em đi rồi mất hết những ngày vui Tất cả cánh đồng cỏ hoa đã cháy rụi tro tàn Ngày mai là gì đối với anh vô nghĩa Giây phút xa nhau là giây phút vĩnh biệt Lệ ứa lòng mải miết phút thương đau Bông hoa trắng nở một chiều ảm đạm Hoa héo tàn trong tro xám thời gian Anh chẳng thể quên khi trái tim luôn nhớ Mong em về trong giấc ngủ mình mơ! (MT)

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...