Jump to content

Lý Tuệ

Thành viên
  • Số bài viết

    63
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    4

Mọi thứ được đăng bởi Lý Tuệ

  1. Lý Tuệ

    Đơn độc

    TRI KỈ Người nói ta vô tâm. Quen đơn côi, hữu độc. Khắp thế gian cao lớn. Thiên! người có biết chi ?? Hạ đến rồi nhanh đi. Tri tôi luôn mệt mỏi. Kỉ niệm ngày xưa ấy. Được bao người luyến lưu ?? Mấy hạ đến rồi đi. Người tôi như chết lặng.
  2. Lý Tuệ

    Đơn độc

    Tuổi tan tầm Bạn bè khắp chốn thật nhiều. Tri ân, tri kỉ bao nhiêu cái người? Lúc năm tuổi mới đôi mươi. Bạn bè không có, toàn người hư tâm. Nay thang tuổi đã tan tầm. Chỉ mong có được người nằm bên ta.
  3. Lý Tuệ

    Đơn độc

    TÔI < thơ chế > Tôi không khoe của, đua đòi. Vốn người khiêm tốn, chẳng đòi hỏi chi. Là người hay ngủ li bì. Đẹp trai nhất sớm, ai bì nổi tôi? Là người cũng thích đơn côi. Người gặp người thích, gặp voi - voi cười. Gặp hoa, hoa nở đôi mươi. Gặp tiên, tiên giúp vạn người mến yêu. Tính tôi vốn chẳng có kiêu. Chỉ là có cái hay siêu gái hiền. Nghĩ thôi nó đã liên miên. Tôi người hoàn hảo, triền miên ngôn từ.
  4. Lý Tuệ

    Đơn độc

    EM < thơ chế > Tóc em vốn tóc đuổi gà. Mùi hương thoang thoảng tôi ngà hương say. Thương em buổi sớm ban mai. Thương em cái tính ngủ ngày ngủ đêm. Mắt to em mở lim dim. Mày cong nhăn lại nhấn chìm tim tôi. Thương em bé nhỏ đơn côi. Kén ăn thấy ớn người còi thấy ghê. Em ơi! Chớ nói tôi chê. Tính tôi ngay thẳng, khó bề dối gian. Du
  5. Lý Tuệ

    Đơn độc

    BÌNH YÊN Mọi chuyện cứ quay cuồn trong đầu óc. Tôi thẫn thờ tầm mắt hướng ra xa. Ra buổi hoàng hôn, nắng chiều tà. Muốn nhờ nắng soi lòng tôi đôi chút. Chiều hoàng hôn đưa tôi về giây phút. Chẳng âu sầu không lụy khổ thế gian. Dù nơi đây buồn chán bốn phương ngàn. Nhưng chỉ cần nó - bình yên là đủ.
  6. Lý Tuệ

    Đơn độc

    GỬI MẸ Con nhân đây ngày - một không - yêu dấu. Tháng năm tròn, hạnh phúc mãi bền lâu. Ngày hiện thân của chủ nghĩa sắc sâu. Ngày của mẹ, ngày đền ơn đáp nghĩa. Bao vui buồn mẹ bên cạnh sớt chia. Ngày đêm tần tảo nuôi con khôn lớn. Bao gian lao, cực khổ mẹ không sờn. Yêu con nhất, có chi là gian khó. Bao chuyện cười mẹ kể, giữ lắng lo. Giữ muộn phiền cùng gian lao chồng chất, Khi con lì, mẹ đánh, ai đau nhất? Chín tháng mười ngày, máu mủ con ơi! Mai lớn khôn, con sang chân trời mới. Để mẹ buồn nơi góc lá ngày xưa. Nơi sớm hôm chiếc nôi nhỏ thoi đưa. Dòng đời xô đẩy, nơi này con nhớ?
  7. Lý Tuệ

    Đơn độc

    GIA ĐÌNH Núi chi cao bằng công lao cha mẹ? Nơi biển hồ nào, sánh đến tình thương? Lấy idol hay thần tượng làm gương? Gương nào sáng bằng người nuôi ta lớn? Bao gian lao, gian khổ vẫn không sờn. Vì cái gì? Đây là “ Con tôi đó, tôi muốn nuôi nó khi nó còn nhỏ muốn nó đủ đầy, chẳng kém người ta . " Mai lớn lên con nhỏ phải đi xa. Nhưng mẹ cha ơi! Làm sao quên được? Sao quên: bữa cơm mẹ hằng châm chước. Sao quên: mái lá nghèo, dưỡng con khôn.
  8. Lý Tuệ

    Đơn độc

    Dù tôi biết cuộc đời này thật bạc. Nhưng vẫn hoang mang trong sự hoang tàn. Dòng đời này, tôi thấy toàn khói nhan. Khi ý chí mất - cũng mất xác.
  9. Lý Tuệ

    Đơn độc

    MONG MANH Cuộc sống mong manh chỉ mình tôi bước. Cuộc sống khôn lường, quá mong manh. Cuộc sống khổ đau cũng chỉ tôi gánh. Cuộc sống vui buồn tôi chuốc mình tôi.
  10. Lý Tuệ

    Đơn độc

    HỒN Cây buồn nên gió cũng buồn. Nhờ mây tích lại màu buồn thành mưa. Làm tôi nhớ những ngày xưa. Đá buồn thác chảy lưa thưa dỗ dành. Ngày nay vô cảm đã đành. Mà cây, gió, đá, thác xanh vô hồn!
  11. Lý Tuệ

    Đơn độc

    MÙA MƯA Mùa mưa lạnh lẽo đã về. Nhìn mưa rơi rớt lạnh se tâm hồn. Mưa đi để lại hoàng hôn. Bầu trời buồn bã sau cơn mưa dầm.
  12. Lý Tuệ

    Đơn độc

    NGOẠI TÔI Ngồi nơi góc phố ồn ào. Hồn tôi phiêu lãng đi về nơi nao. Về nơi quê nhỏ năm nào. Ngoại tôi mòn mỏi trong con cháu về. Ngoại ơi ! Thương ngoại con về. Cớ sao ngoại đã cách bề - âm dương. Ngoại ơi ! Một nắng hai sương. Cớ sao ngoại chẳng vấn vương đi rồi. Ngoại ơi ! Trước mộ con ngồi. Sờ lên mồ lạnh bồi hồi tấm thân. Sớm hôm vui, khổ, sang, bần. Ngoại nuôi con lớn dù thân đã già. Giờ đây ngoại đã đi xa. Trong lòng con vẫn không xa bao giờ. Hồn về thực tại mong chờ. Cho tôi sống lại như thời ấu thơ... Dear grandmother. Forever love grandmother!
  13. Lý Tuệ

    Đơn độc

    CÂY Có ai nói cây không buồn không khổ? Cây không buồn sao cây chuyển vàng hoe? Có ai nói cây sẽ mãi chở che? Mãi chở che sao cây giờ vô lá?
  14. Lý Tuệ

    Đơn độc

    ĐỜI Lệ lăn dài, em đau thương quỵ xuống. Đến phút này em vẫn rất kiên cường. Tội em! Nhưng cuộc sống là máu xương. Em quỵ ngã, ai thay em chống đỡ?
  15. Lý Tuệ

    Đơn độc

    THẦN TƯỢNG Tôi lặng nhìn bọn họ ngưỡng mộ tôi. Trong lòng tôi có biết bao tư vị. Thuở ban đầu cũng chính họ ti bỉ. Họ mỉm cười, lớn tiếng nói “cút đi.” Thành công hôm nay sẽ chẳng biệt ly. Vì giờ tôi là idol cao quý. Sao gian khổ, tôi muốn ngủ li bì. Tôi - không phải “vịt xấu xí” ngày xưa. Đến hôm nay dù ngày nắng hay mưa. Tôi vẫn luôn có người cuồng,ủng hộ. Nhưng mãi mãi - chỉ - là - hâm mộ. Vì lòng người tôi có ngộ được đâu.
  16. Lý Tuệ

    Đơn độc

    THƠ Khi viết thơ lòng tôi yên tĩnh lại. Mọi ngôn từ,chính - tâm trạng thẳm sâu. Việc mở miệng thực sự là rất lâu. Đôi dòng đôi chữ, thế thôi nhẹ nhõm.
  17. Lý Tuệ

    Đơn độc

    ĐỒNG TIỀN Em đứng đó nhìn tôi hoe hoe lệ. Tôi lạnh lùng nâng mắt khẽ nhìn em. Hoàng hôn buồn, cây và gió đứng xem. Xem tôi ngốc nghếch, xem tôi khờ dại. Tôi hận mình vẫn không thấy ngày mai. Vẫn dưới bóng hai chữ “gia đình” ấy. Tôi hận mình bản thân khó gượng dậy. Tấm thân yếu gầy, nguyền tật, ốm đau. Do gia đình chi phối biết nói sao? Nhưng em ơi đồng tiền quan trọng quá! Đã làm cho con người ta tha hóa. Tôi không tài mặc nó cuốn vào trong.
  18. Lý Tuệ

    Đơn độc

    MỘNG MƠ Cảm giác trống rỗng, lạc lõng bước đi. Sâu trong màn đêm, có điều bí ẩn? Sao khi đi tôi phải luôn cẩn thận? Tôi sợ điều gì, sợ té ngã chăng? Cảm xúc tôi đang chẳng thể cân bằng. Bao suy nghĩ đan xen cùng phức tạp. Nhưng trong lòng lại động như bão táp. Sờ lên tim, tôi tự hỏi ‘muốn gì ?’ Tôi thích tôi có ngày ngủ li bì. Mọi nỗi buồn gửi ông thần giấc mộng. Tôi thích mình tồn tại ở cánh đồng. Mùi hương lúa đan xen lời ca gió. Tôi muốn mình mãi mãi tự nơi đó. Không ồn ào, đau khổ lụy thương đau. Tỉnh giấc nồng tôi tự hỏi làm sao? Để hồn tôi được sống trong giấc mộng...
  19. Lý Tuệ

    Đơn độc

    Tôi thật muốn con tim mình rung động. Nhưng... có phải đã chai sạn rồi không? Tôi cứ nghĩ cuộc đời mình lông bông. Mọi nỗi buồn gửi dòng thơ viết vội. Nhưng mỗi khi bóng tối về đưa lối. Tôi độc hành, thơ thẩn giữa màn đêm. Chỉ mình tôi giữa đêm tối im lìm. Nỗi sợ hãi như thủy triều mạnh mẽ. Cuộc đời tôi nó trôi qua thật khẽ. Không ai nhìn, để ý... chẳng lưu tâm. Có lẽ... mà thôi, vì quen âm thầm. Muốn lòng mở, cầu xin là không tưởng.
  20. Lý Tuệ

    Mưa

    Trời mưa Trời xanh lại chuyển âm u Xoay qua xoay lại không dù,sao ta ?? Ai da..trời thật đẹp nqa ! Gió ca cây múa phong ba bão bùn Gió ca ca đến tận cùng Gió ca ca đến muôn trùng tiếng ca Ca xong vừa múa vừa la Mây đen kéo đến cho ra mưa rào Tiếng mưa gieo xuống ào ào Nhìn mưa rớt hạt nghẹn ngào quá đi! Làm ta nhớ cảnh chia li : " Khi ta thả dế nó đi luôn rồi! " Nghĩ xong cảm thấy bồi hồi Nảy giờ lo nghĩ có ngồi học đâu...!!
  21. Lý Tuệ

    Yêu ??

    Tôi không muốn lau đi đau thương,vì.. một thời vấn vương đã làm tôi quá mệt !! Nó bậc cười đầy chua chát,đối diện với anh,nó như người không còn sức sống nhưng nó vẫn không muốn mình gục ngã _ Anh thấy rồi chứ gì,tôi là kẻ biến thái như vậy đấy Anh nhìn xuống tay nó,máu đang chảy đỏ tươi,chảy lên đôi tay trắng trẻo của nó,tạo nên một bức tranh thật đẹp,máu nhĩu trên lá khô,âm thanh rất nhỏ nhưng vì yên tĩnh nên có thể nghe thấy,thanh âm nghe quỹ dị,nụ cười trên môi nó cũng quỷ dị không kém,anh đương nhiên là rất đau lòng vì nó. Anh lại nhìn lên miệng nó,khóe miệng còn dính vệt máu đỏ tươi cộng thêm đôi môi đỏ nhạt của nó,anh lại càng đau lòng,tim anh thắt lại,tại sao nó không nói với anh,bây giờ thì... Nó nhìn thấy phản ứng của anh nhếch môi cười,nụ cười mang theo khinh bỉ,cay đắng,chua sót,đau thương không thể diễn tả được. Anh ta cư nhiên lại là loại người như vậy,nhưng không sao,có ai? Có ai mà không sợ chuyện này cơ chứ? Có lẽ nó quá tin tưởng anh ta rồi ư? Hai năm qua toàn là giả dối sao? Đáng ra nó không nên tin anh ta như vậy " không bao giờ là đủ lâu để hiểu một con người" Đúng,đó là câu châm ngôn của nó,nhưng nó vẫn cứ sa vào,vì sao chứ? Anh ta theo đuổi nó hai năm,đúng chính là anh ta đã theo đuổi nó hai năm,trông hai năm qua anh ta đã ở bên cạnh nó,làm rất nhiều điều mà nó không nói ra,nhưng anh ta lại hiểu nó muốn gì và cần gì. Hai năm đó,nó không bài xích anh ta cũng không chấp nhận anh ta,mặn mặn nhạt nhạt Nó là người không có gì,bề ngoài không xinh đẹp,nhà không giàu,học không giỏi lại mang trên mình quá khứ không thể nào quên,lúc nào cũng lạnh lùng,vô tâm và hời hợt. Còn anh ta,là hotboy của trường,là một nguời học cực đỉnh,thể thao siêu,có gương mặt điển trai,má lún đồng tiền cùng chiếc răng khểnh duyên dáng mà lộ ra mỗi khi anh ta nhếch mép cười,anh ta là một coolboy,lạnh lùng đúng cách,nhưng vì theo đuổi nó anh ta đã thay đổi,đã mỉm cười dù chỉ cười trước mặt nó Nó biết mình không xứng nên nó không chấp nhận,đúng hơn là không dám,nó sợ,rất sợ mình lại bị tổn thương vì nó đã tổn thương đủ rồi. Vẻ bề ngoài chỉ là vỏ bọc thôi,thật ra bên trong nó rất mềm yếu Quay trở lại thực tại nó nhìn anh ta mà tim như tan nát,hai năm,nếu nói không có tình cảm với anh ta là nói dối,nhưng nó đã dối quen rồi,dối chính cảm tính,trái tim của mình và dối cả mọi người,nhưng anh ta có thể nhìn thấu nó _ Anh đi đi Nó nhẹ nhàng mở miệng,giọng nói bất lực cùng mệt mỏi,không còn sự lạnh lùng cùng lạnh nhạt của ngày thường nữa. Nó cũng không muốn diễn nữa,vì anh đã quá hiểu nó,diễn làm gì _ Tôi không cần anh tội nghiệp,sợ,ghê tỏm tôi thì đi mauuuuuu Nói đến chữ cuối nó gào lên tuyệt vọng,không muốn anh thấy những giọt nước mắt của mình nó quay vội vào trong,tựa mình vào gốc cây,suy sụp mệt mỏi ngồi xuống Anh nhìn nó như thế,đau lắm,anh đang rất đau. Sau hai năm theo đuổi nó anh vẫn không nản lòng vì anh yêu nó,rất yêu nó,cô gái bé nhỏ mang trên mình đầy vết thương nhưng cố tỏ ra lạnh lùng. Ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy nó,anh đã bị thu hút. Đôi mắt màu nâu đen nhuộm chút vàng của nắng khinh khỉnh,hờ hững và không có ánh nhìn đến bất cứ thứ gì,cứ như mọi thứ đều không lọt được vào mắt nó,nhưng nhìn sâu vào trong đó,anh lại thấy được nỗi buồn sâu thẳm,nó thu hút anh. Cả cái dáng đi nhè nhẹ,bình thản dù có chuyện gì xảy ra nó vẫn luôn mang gương mặt không biểu cảm,hai đút vào túi đi cao ngạo đã hằn sâu vào tâm trí anh Kể từ đó anh-coolboy của trường đã công khai theo đuổi nó-1 đứa con gái ăn mặc giống con trai(cắt tóc boy,mặc đồng phục nam,cử chỉ nam tính) nhưng anh biết đó không phải con người thật của nó Sao bao nhiêu mọi chuyên xảy ra trong hai năm qua,nó đã gần như chấp nhận anh,dù anh biết trong tình yêu thời gian không thể nói lên điều gì nhưng anh nghĩ thời gian rất có nghĩa,ít nhất là đối với nó,một cô cần cảm giác an toàn hơn thứ gì khác. Nhưng bây giờ tại sao lại xảy ra chuyện này. Nó là một người con gái sống nội tâm và cũng là người có nội tâm phức tạp nhất anh từng gặp. Thật ra nó rất đơn giản,đơn giản đến phức tạp,bây giờ anh mới biết được một bí mật của nó Anh tự hỏi,anh không hiểu nó sao? Chẳng lẽ anh không hiểu hết nó có bao nhiêu đau thương hay sao? Một người con gái đau thương đến mức nào phải uống máu mình? Khi tức giận hay có cảm giác không an toàn,khó chịu nó sẽ mất bình tĩnh,điều đó anh biết nhưng anh vẫn rất luôn thắc mắc làm như thế nào nó lại áp chế được. Bây giờ thì tốt lắm,anh đã biết rồi,mỗi khi nội tâm nó không được an tĩnh như mọi khi thì nó sẽ cắt tay mình,nhìn máu chảy ra trên cánh tay,nhấm nháp mùi vị của máu,khi đó nội tâm của nó sẽ được an tĩnh trở lại. Nhưng đau lòng hơn nữa là nó không tin anh,anh không đáng để nó tin tưởng sao? Sao nó cứ nghĩ như vậy Anh không nói gì,đi đến bên nó,ôm nó vào lòng,nhìn gương mặt xanh xao đầy những giọt nước mắt lòng anh thắt lại,anh nhè nhẹ nâng bàn tay nó lên nhìn vết thương đang chảy máu từng giọt,anh không nghĩ ngợi,đưa tay nó lên miệng mình để cầm máu. Nó đứng người trước hành động của anh,mắt mở to như sợ mình đang gặp phải ảo ảnh,lòng nó không kìm được,có một dòng nước ấm chảy qua _ Anh... _ Nhóc con,sao em lại nghĩ anh như vậy Giọng anh trầm ấm nói với nó nhẹ nhàng ..................................$$........................ Dưới anh hoàng hôn mờ ảo,có hai người tựa vào nhau,nắm chặt lấy tay nhau. Không nói gì nhưng hai người đều nhìn nhau bằng ánh mắt chứa chan niềm hạnh phúc,trong lòng hai người thầm nhủ "Tin nhau..mãi mãi,yêu nhau..,mãi mãi" Ta biết không có gì là mãi mãi,nhưng nếu ta muốn,nó sẽ là mãi mãi trong ta..đến hơi thở cuối cùng ,, mãi mãi !! Hoàng hôn về sinh khoảng trời mờ ảo Tựa vào nhau,chẳng cần thốt lời nào.. END
  22. Cuộc đời có lắm bể dâu Nên tôi cũng có âu sầu không nên Đường đời thật quá chông chênh Tôi đây tự hỏi lênh đênh,lạ lùng ?? Dù cho đau khổ đến cùng Nhưng mà chỉ có trùng phùng màn đêm Ừm,tôi thật rất yếu mềm Nhưng tôi sẽ cố cùng tim chẳng hoài

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...