doithayxxx
Thành viên-
Số bài viết
1 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi doithayxxx
-
Chào các bạn. Lời đầu tiên mình xin nói, chắc đọc xong tựa đề các bạn sẽ nghĩ đây là 1 bài viết về chiến tranh hay kỉ niệm về thời chiến. Nhưng ko phải, đây là 1 câu chuyện về cô gái mà mình yêu, và tựa đề là màu của chiếc áo mà cô ấy hay mặc. Cái màu làm cho mỗi khi mình nhìn thấy mình lại nghĩ ngay đến cô ấy. Đây đơn giản chỉ là lời tâm sự về câu chuyện của mình thôi. Vì vậy cho nên các bạn ko cần/ko nên tìm hiểu thông tin của các nhân vật làm gì. Cứ xem nó như 1 truyện để đọc là đc. Mình sẽ post thành nhiều phần cho các bạn dễ theo dõi nhé. Phần 1 Mình hiện đang học đại học. Cũng trải qua vài ba mối tình rồi, nhưng chẳng đi tới đâu, và chắc cũng chẳng sâu đậm lắm. Người ta nói tình yêu chỉ có 1, nhưng cái na ná tình yêu thì có rất nhiều. Những cuộc tình trước của mình chắc cũng nằm trong số những cái na ná đó. Tuy nhiên, lần này thì khác. Cho đến bây giờ mình cũng chẳng biết cái thứ tình cảm đang tồn tại trong mình đã thực sự là tình yêu chưa, nhưng ít nhất là nó đang làm tâm hồn mình chết dần chết mòn đi từng ngày. Cũng như Xuân Diệu nói, “Yêu là chết trong lòng 1 ít”. Mình yêu 1 người. Cô ấy cá tính từ cách ăn mặc cho tới tâm hồn. Cô ấy hay mặc 1 chiếc áo khoác lính, loại áo trận rằn ri mà Mỹ chuyên dùng để đi rừng. Đã bao giờ bạn tin vào cái gọi là duyên nợ chưa? Trong cuộc đời bạn đã từng gặp và quen biết rất nhiều người, và bạn quen đc họ trong rất nhiều hoàn cảnh khác nhau phải ko? Trong những hoàn cảnh gặp nhau đó, nếu bạn và/hoặc người đó xử lý 1 tình huống nào đó theo 1 cách khác thì bạn và họ đã ko gặp nhau. Mình và 1 số người gọi điều này là duyên số. Bạn gặp đc họ là do 2 bạn có duyên với nhau. Cho đến bây giờ thì mình cảm thấy chán ghét cái gọi là duyên số vô cùng, nếu như cái khái niệm đó thực sự có tồn tại trên đời. Mình học chung môn Marketing với U - 1 nhỏ bạn mình. Đặc thù những môn liên quan đến marketing là có rất nhiều bài nhóm. Môn này mình phải làm 2 bài nhóm, 1 bài báo cáo và 1 bài thuyết trình. Vì bài nhóm nặng nên ngay từ những ngày đầu học kì mình và đứa bạn đã phải ráo riết đi tìm nhóm. Thật may mắn (và sau đó mình mới biết là ko may mắn), ngay tuần đầu tiên học mình và U đã lập dc nhóm với 2 bạn nữ nữa. Yêu cầu của giảng viên là nhóm phải có từ 4 – 6 người, nhóm mình vừa đủ 4, thế là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đời có lẽ ko như là mơ, buổi học hôm sau, mình và U nói chuyện với 2 thành viên ấy, khi này tụi mình mới vỡ ra nhiều điều. Hỡi ôi, 2 thành viên ấy, 1 nàng thì liên tục bấm đt, hỏi gì thì quay lên ậm ờ hoặc trả lời 1 câu xong lại chúi mũi vào màn hình tiếp. Còn 1 nàng thì học đc 10 phút thì chuồn về, chưa kịp bàn bạc thảo luận gì. U quay qua nhìn mình như muốn nói “Haizz, thôi xong!”. Nói sơ qua về bản thân mình. Mình là người thích độc lập, thích dựa vào khả năng của bản thân mà sống, hay nói cách khác là mình ko thích làm nhóm 1 tí nào, nhưng có những trường hợp ko thể tránh đc nên đành phải chấp nhận thôi. Chính vì điều này nên mình xác định là nếu nhóm này ko ra gì cũng chả sao, vì đằng nào mình chả tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện. Còn U, nhìn nàng có vẻ thất vọng lắm, cả buổi học ko thấy nói gì nữa. Nhưng rồi thật bất ngờ, cuối buổi học mình thấy U chạy qua bàn khác hay là sao đó đại loại vậy, cũng chẳng để ý lắm. Lát sau cô nàng dẫn về bàn mình 3 cô khác. Lúc này mình mới quay qua nhìn, nhưng vẫn chả để ý lắm. Mình đâu biết rằng mọi chuyện bắt đầu từ đây… Phần 2 Trời ạ, hóa ra là 3 bạn này ngỏ ý muốn lập nhóm với tụi mình, thật may mắn (và ngay khi đó mình ko biết là sau này chuyện đó đối với mình là may mắn hay là xui xẻo). Lúc này thì nhìn mặt U mừng như bắt đc vàng, dĩ nhiên là chuồn ngay khỏi nhóm có 2 cô bạn kia, lập nhóm với 3 cô này. Bây giờ nhóm có 5 người, quá đẹp rồi. Do lúc đó là giờ ra về rồi nên mình chỉ kịp nói vài ba câu làm quen với 3 người kia. Qua nói chuyện thì biết đc sơ sơ là 3 cô đó có 1 người sn 92, 1 người 94 và 1 người 95. Người 95 ấy tên M, và cô ấy là nhân vật chính của câu chuyện mà mình đang muốn kể. Mọi người ra về sau khi trao đổi fb và số đt cho nhau. Về nhà, mình uể oải add fb của 3 người, nghĩ thầm “Haizz, chẳng nhớ fb nào gắn vào cái tên và khuôn mặt nào nữa”. Vài hôm sau đó thì mình tổ chức buổi họp nhóm đầu tiên trên fb. Mình dùng đt để nhắn tin thông báo mọi người về ngày giờ onl fb họp. Sau tin thông báo thì đến hôm họp nhóm mình nhắn thêm tin nữa để nhắc mọi người. Trời ạ M chẳng reply lại tin nào trong số 2 tin đó. Mình uể oải “Vậy là 1 trong 3 cô gái có 1 cô lặn rồi, coi như nhóm còn 4 người”. Bài nhóm đầu tiên của môn này là bài báo cáo về 1 sản phẩm cà phê. Vì vậy mục đích của cuộc họp là mình muốn nhóm thảo luận và chọn ra sản phẩm mà nhóm muốn làm. Cuộc họp hôm đó diễn ra khá suôn sẻ, và có vẻ gần như chốt đc sản phẩm rồi. Hôm đó hóa ra M ko lặn, cô nàng chỉ onl trễ thôi, khi nhóm gần chốt rồi nàng mới onl và nói “Sr mọi người, hôm nay mình về quê nên giờ mới onl đc, mọi người muốn chọn sản phẩm nào cũng đc”. Mình cũng chẳng bình luận gì, chỉ kết thúc cuộc họp sau khi chốt sản phẩm. Thời gian làm bài báo cáo là 2 tuần. Trong suốt khoảng thời gian làm, điều duy nhất mà mình quan tâm là bài này sẽ được bao nhiêu điểm. Mình chỉ cố gắng hết sức để đạt được điểm cao nhất có thể thôi, ngoài ra chẳng quan tâm gì cả. Sau khi nộp bài báo cáo thì 1 tuần sau đó biết kết quả, ko như ý lắm nhưng cũng tạm chấp nhận được. Chưa kịp nghỉ ngơi gì cả, ngay sau bài đó là mình và nhóm phải lao vào chuẩn bị cho bài thuyết trình. Thật ra toàn bộ những gì các bạn đọc từ nãy đến giờ chỉ là phần giới thiệu hoàn cảnh thôi. Lẽ ra mình ko nhất thiết phải viết quá dài dòng như vậy làm gì, nhưng do hôm nay đột nhiên kí ức mình ùa về, với lại phần vì muốn người đọc dễ hình dung hoàn cảnh hơn nên mình phải viết cho đầy đủ từng chi tiết. Phần 3 Từ thời gian làm bài thuyết trình cho tới hết học kì có lẽ là 1 trong những khoảng thời gian khó quên trong đời mình. Hôm đó là 1 ngày đầu tháng 4, mình rảnh rỗi ko có gì làm nên ngồi xem fb lũ bạn cũ, ngắm mấy tấm hình cũ cho vui. Xem 1 hồi cũng hết, nhưng tình trạng rãnh rỗi thì vẫn chưa thay đổi, vì vậy mình bắt đầu vào xem fb người này người kia cho vui. Mình ghé fb M. Bây giờ mình mới để ý, mặt của cô ấy trông thật là ngây thơ. Thật sự mình ko biết diễn tả khuôn mặt cô ấy như thế nào, nhưng mình chắc chắn mặt cô ấy có gì đặc biệt hơn nhiều cô gái khác. (Làm ơn đừng xin hình và càng đừng đi tìm hình và info, bạn ko nghĩ đến công sức người viết như mình thì cũng nên nghĩ tới người vô tội như cô ấy, đừng làm ảnh hưởng cuộc sống người khác). Sau khi xem sơ qua fb cô ấy thì mình cảm nhận đc là cô nàng này có tính cách rất đặc biệt, nhưng có cái tâm vô cùng tốt. Tối hôm đó mình quyết định pm nói chuyện linh tinh với nàng. Cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Mấy hôm sau, mình thử pm cổ và nói về 1 mẩu thông tin bé xíu nào đó trên wall cổ xem sao. Sau khi mình pm, cổ trả lời “V stalk M hả?”. Muốn té ghế, ko ngờ cổ thẳng thắn vậy. Mà cổ cũng ngốc thật, nếu suy nghĩ 1 tí thì có thể biết là mình cố tình thử cổ mà. Đg nhiên là phải ngồi đọc fb cổ cả buổi mới móc ra đc cái mẩu tin đó chứ, mà có thằng nào đã theo dõi người khác còn lộ liễu ra cho người ta biết là mình theo dõi đâu, cho nên rõ ràng thằng đó cố tình trêu chọc mình rồi. Sau đó thì M nói tính cổ thẳng thắn lắm, cho nên cổ dễ làm mất lòng người khác. Bản thân mình thì sau khi nghe câu hỏi thẳng thắn đó của cô ấy, mình ko quê hay tức gì mà chỉ thấy bất ngờ và buồn cười thôi. Khoảng vài ngày sau đó thì mình cảm thấy là mình hơi thích thích cô ấy. Lúc này mình bắt đầu pm cô ấy thường xuyên hơn. Có 1 ngày mình tổ chức họp nhóm chia việc cho bài thuyết trình, mình cố tình sắp xếp cho mình và cổ làm chung với nhau. Haizz mình là đứa chúa ghét dùng quyền lực để mưu việc tư, nhưng trường hợp này có lẽ đành nhắm mắt cho qua vậy. Có lần chat với M mình nghịch ngợm, thử hỏi M về chuyện yêu đương. Cô ấy trả lời là “Cái gì chi phối thì ko cần thiết !!”. Đọc câu đó xong mình cười, có lẽ đúng như những gì mình trông đợi rồi, đây là 1 cô nàng chưa yêu bao giờ, và hiện tại cũng chưa muốn yêu ai. Với những cô gái kiểu này thì bạn có cố gắng cách mấy nàng cũng ko yêu bạn đc. Đơn giản vì bạn chọn sai thời điểm. Đương nhiên ngoại lệ vẫn có thể xảy ra, nhưng nói 1 cách chung chung thì rất khó trở thành người yêu của những nàng kiểu này. Hiểu điều này cho nên mình cũng thừa biết là dù mình có yêu M thì mình và cô ấy cũng chẳng bao giờ đến với nhau đc. Nhưng mà ko hiểu sao từ thời điểm đó mình đã thực sự bắt đầu yêu cô ấy. Trong số các bạn chắc chắn có nhiều người sẽ nghĩ đây chỉ là tò mò trước 1 cô gái cá tính, hoặc là có thích thì cũng là thích thoáng qua. Tình yêu ko thể tới nhanh như vậy, cần phải có thời gian tìm hiểu mới yêu đc, còn nếu là tình yêu sét đánh thì chắc chắn chỉ có thể yêu vì ngoại hình, ko thể vì lý do gì khác. Cô ấy cũng nghĩ y như các bạn. Còn bản thân mình thì mình nghĩ là tình yêu ko phân biệt thời gian. Yêu từ cái nhìn đầu tiên thì khả năng lớn là yêu vì ngoại hình, cái đó mình đồng ý. Nhưng ko nhất thiết phải tìm hiểu nhau mấy năm rồi mới nảy sinh tình yêu. Theo mình thì tình yêu nó tới nhẹ nhàng lắm, và lạ là nó hình thành khi nào và lớn lên khi nào bản thân chúng ta cũng chẳng biết. Chúng ta thường bất ngờ khi nhận ra trong mình đã tồn tại 1 tình yêu từ lúc nào rồi. Ngọn lửa tình yêu ko bùng cháy dữ dội mà nó chỉ cháy âm ĩ nhưng cháy mãi ko tắt. (Còn tiếp)
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.