Cố quên đi bao kỹ niệm buồn Mà ngày đó anh cùng em nơi cuối lớp Không gian riêng chỉ hai đứa mình Anh thẹn thùng, ngỏ ý muốn quen em. Em ngại đáp nhưng nhận lời, " cũng được " Anh lấy đó là niềm động lực Bước đi trên một quãng trường đời Cùng với em, hai đứa xây tổ ấm. Nhưng ngờ đâu, vài tin nhắn lạ thường "Em đã có người mà em yêu nhất" Anh tưởng rằng người đó chính là anh Anh vui thầm, nhưng đợi nghe em đáp... "Là người khác, một người tốt hơn anh Nay ta hãy trở thành bạn, anh nhé " Những lời nhắn nghe sao buồn não ruột Anh khóc thầm, em có biết được chăng? Đã qua lâu kể từ ngày hôm ấy Tôi vẫm mong người ấy sẽ thay lòng Đi bên tôi như người từng đã nói Sống bên tôi đến đầu bạc đá mòn. Nhưng! Sự thật sao đau quá! Tôi vẫn thấy người vẫn bước cùng ai Tôi lặng nhìn, hai hàng lệ trên khoé mắt Dõi trông theo, hình bóng với bóng hình. Em quên rồi, em quên rồi người hỡi Dẫu cho anh vẫn khao khát đợi chờ Nhưng chờ đợi lại là con dao bén Cắt tim anh, từng lát từng lát,"máu". Em yêu à, anh cũng phải tập quên Quên những lúc mình hẹn thề đôi lứa Quên hình bóng, hơi thở, nụ cười Quên luôn cả tiếng ngọt ngào em nói: "Em thích anh", mỗi đứa một phương trời.